Thứ Ba, tháng 7 26, 2011

Những cảm nhận đầu tiên về Lion

Cuối cùng thì Lion cũng ra mắt. Kể từ lần đầu tiên nghe giới thiệu đến nay cũng đã hơn 3, 4 tháng. Nice. Và sau đây là những cảm nhận của tôi khi bắt đầu sử dụng Lion, hi vọng chia sẻ cùng mọi người những gì mà Lion mang lại.
*Chú ý: máy sử dụng là Macbook nhôm, cuối 2009, cài đặt nâng cấp từ Snow Leopard. Các cảm nhận được cố gắng sắp xếp theo từng mảng để bạn dễ theo dõi.

- Safari có thêm Reading List hình cái kính. Một tính năng khá ổn, đỡ phải đi xoá bookmark hoặc cài thêm Instaper. Sau này sync được với iPad thì tuyệt.
- Khung Download bây giờ nằm ở cạnh ô Search chứ không nhảy ra như trước.
- Nếu mình dùng Safari đăng nhập vào một tài khoản Google, ngay lập tức Safari sẽ hỏi là có muốn thêm tài khoản này vào Mail, Calendar, iChat và Address book không. Wow, thích thật!
- Cảm giác như việc đánh chữ tiếng Việt có một chút khó khăn so với trước, nhất là gõ trong các ô filling form trên web.
- iTunes giao diện trang nhã hơn. Nhưng cũng không đến mức xuất sắc lắm!
- Mail thay đổi khá nhiều. Cũng theo hướng giản tiện hơn. Các folder quan trọng được xếp ngang ngay phía trên. Giao diện hội thoại gây nhiều hứng thú (ước gì các bạn reply đừng include original message)
- Các số badge notification hiện trên các app được làm lại font chữ mới đẹp hơn.
- Address book theo phong cách iOS nên không phải bàn. Có chế độ xem đơn, nghĩa là chỉ một trang thông tin cá nhân, xem cái khác phải nhấn Next.
- Calendar cũng thay đổi nhiều. Cái hay nhất là lịch trong ngày cũng được xếp theo dạng Agenda (kiểu liệt kê theo đầu việc chứ không phải theo lịch trình). Hình như có thêm chế độ xem theo Year.
- Gesture tuyệt hảo!
- Bạn phải kéo hai ngón lên để chuyển xuống, có vẻ ngược với kiểu làm trước nay với trackpad ở SN. Kiểu kéo thế này là của iOS. Mới ban đầu chuyển sang thì sẽ lúng túng, nhưng riết rồi quen.
- Tiện tay nhấn hết tất cả các option: 3 ngón để di chuyển các object (không cần phải double-tap rồi drag nữa nhá), 4 ngón chụm vào để mở Launchpad, 4 ngón bung ra để show desktop. Hay nhất là  pinch (chụm hoặc mở hai ngón tay) để zoom in-out. Cái này trước đây bên iOS làm rất dễ dàng, bên SN cũng được nhưng chỉ đối với ảnh, nay thì cái gì cũng làm được hết. Thích.
- Đọc tài liệu bây giờ y như iOS, double tap để zoom vào phần quan trọng. :))
- Launchpad hơi thừa thãi với mình. Đơn giản là khi cần mở phần mềm gì thì chỉ đơn giản là Cmd+Space để mở Spotlight, gõ tên vào. Với kiểu hàng trăm phần mềm thì tìm trên LP thật là cực hình. Ngay cả trên ipad mình cũng làm thế. :))
- Mission Control là sự thay thế hoàn hảo cho Exposé. Các cửa sổ xếp gọn gàng hơn nhiều. Còn nhớ hồi Leopard thì còn xếp loạn xà ngầu theo kiểu ngang dọc, đến SN thì gọn hơn, nay thì tuyệt vời.
-



-------------------------
Câu nói tuần này: Nhấn vào chữ Phản hồi để comment. Nhấn vào chữ Comment để phản hồi. Làm gì mà bạn thích.

Thứ Năm, tháng 6 24, 2010

Đi xem phim

Mặc áo đỏ đi xem phim dành cho phụ nữ và gay - Sex and the City 2.

Phim thì bình bình, đang coi thỉnh thoảng cũng ngủ gật. Nhưng chợt có một đoạn làm mình thấy nao nao...

Đó là lúc Mr. Big (hình trên) nhận được điện thoại của vợ, bảo rằng cô ta gặp lại người yêu cũ, đi ăn tối và kết thúc bằng một nụ hôn. Big lặng người, đứng nhìn một mình ra ngoài cửa sổ, dường như không biết phải làm gì.

Chia sẻ. Đó là điều mình cảm nhận được. Vì mình đã từng trải qua cảm giác đó.

Cũng ở giữa một không gian rộng lớn như thế. Cũng đang lúc vui vẻ và hạnh phúc. Đột nhiên, cô ấy bảo rằng ở bên mình mà vẫn nhớ về một người khác. Và rồi cô ấy buồn bã, đau khổ vì cảm thấy có lỗi. Mình vẫn im lặng, làm như không có gì, làm như mọi chuyện đều đơn giản, đều có thể giải quyết được. Nhưng đau lắm!

Đó có phải là cảm giác bị phản bội không? Rõ ràng là không vì người ta đã nói thành thật với mình rồi. Nếu vậy lẽ ra mình phải cảm thấy vui vì người yêu đã không lừa dối mình. Trong tình yêu, sự chân thật luôn được đặt lên hàng đầu. Vậy tại sao vẫn buồn?

Vì đó là sự thất bại. Thất bại ghê lắm! Người yêu mình ở bên cạnh mình, sát bên mình mà mình cũng không thể khiến cho cô ấy chỉ nghĩ về mình. Thế nghĩa là mình kém lắm! Mình có điều không bằng người ta, mình không mang lại đầy đủ niềm vui cho người yêu mình, mình không mang lại điều mà cô ấy muốn. Bao nhiêu suy nghĩ cứ dồn dập khiến con người lúc đó dễ chùng xuống và thiếu minh mẫn.

Mr.Big chọn cách im lặng, bỏ đi một mình và cuối cùng quay trở lại. Điều đáng ngạc nhiên là khi trở về ông kèm theo một món quà. Tại sao bà vợ là người gây ra lỗi mà người chồng lại là người tặng quà xin lỗi? Vì đó là vì ông ấy chưa làm hết những gì tốt nhất cho vợ, để đến nỗi vợ phải tìm kiếm (hoặc chấp nhận) một niềm vui khác.

Giá như lúc đó mình cũng nghĩ được như thế này. Nhưng cuộc đời không có chữ "giá như". Ở thời điểm đó, mình đã chọn: để mọi chuyện tự nhiên và để người ta lựa chọn. Kết quả là, người ta không lựa chọn người kia mà tình yêu dành cho mình cũng phai nhạt dần. It really hurts..

Không có một cuộc tình nào kết thúc bởi người thứ 3 mà chỉ là do chính bản thân 2 người mà thôi.

Thứ Năm, tháng 5 13, 2010

Có những cơn mưa...

2001: Trời mưa đúng vào giờ ra về, cả đám lố nhố đứng ở cái khu hành lang rộng rãi... Chẳng đứa nào về nhà được với cái kiểu mưa ào ào như thế, kể cả những đứa có áo mưa. Nhưng hình như chẳng đứa nào muốn về vì còn đang tụm năm tụm bảy. Học cả ngày ở trường, ra về hầu như đứa nào cũng muốn về nhà ngay, rồi còn đi học thêm này nọ. Hiếm khi có thời gian ở lại chung như thế. Mà đâu phải chỉ có lớp mình, có cả khối, cả cái bạn lớp bên dễ thương nữa chứ...
2003: Trời mưa. Có hai người đi giữa mưa. Nắm tay nhau. Hai bên là đồng không mông quạnh. Nói đi cũng ko đúng mà thật ra là chạy giữa mưa. Vừa chạy vừa nắm tay nhau. Rồi em giật bắn người bảo là có con gì ở dưới chân. Cười. Rồi cõng nhau về... Lãng mạn thế cơ đấy!
2004: Trời cũng mưa. Anh ở cách xa nhà lắm! Vì là anh đang đứng ở nhà em. Nhưng ko có áo mưa để về. Em chạy đi giữa mưa để mua cho anh (dù anh đã nói không cần). Anh vẫn nhớ.
2005: Trời mưa. Hai đứa chạy xe trong mưa. Em ngồi sau lưng, ôm chặt lấy anh. Dĩ nhiên là trong áo mưa. Bình thường chạy ngoài đường em có bao giờ dám làm thế đâu. Tự nhiên anh muốn trời mưa mãi, nhà em xa hoài không tới và xe đừng hết xăng.
2007: Trời mưa tầm tã ở đất Củ Chi. Vừa mới kẻ xong cái sân. Cả đội quyết định đá banh giữa mưa lun. Áo mưa có thì mặc, không có thì chơi luôn áo mùa hè xanh. Vừa đá vừa chú ý sợ bị giẫm vào đám mìn do mấy con bò thả... Cười nắc nẻ... Cười rụng rún... Có 10 đứa mà đá cái sân bình thường ngta đá 22 người... Lại chỉ có 4 đứa con trai, số còn lại là gái. Vậy mà rất sung, rất nhiệt tình! Nhớ Mùa hè xanh.
2007: Trời mưa. Em giật mình. Em sợ tiếng sấm. Ờ, tiếng ầm ầm thế ai mà chẳng sợ! Nhưng mà có anh đây nè, không có gì đâu em! Em cứ dựa vào anh, sấm sét nào mà dám đến đây (em không dựa vào thì làm sao anh bịt tai em lại được)
2008: Ờ, thì trời lại mưa nữa đó mà. Lần đầu tiên ngắm mưa mà không buồn nữa (sau nhiều năm bùi ngùi mỗi khi mưa). Vì em đang ngồi cạnh bên anh. Không lo lắng, không ưu tư, không phiền muộn, chỉ có em.
2009: Trời mưa nữa. Lần đầu tiên đi dạy mà bị ngập nước. Giờ mới biết cái gì gọi là hồ bơi tự nhiên. Tập văn nghệ 8/3 trong phòng GV mà nước ngập đến mắt cá. Không biết nên cười hay mếu nữa...
2010: Trời mưa. Ngồi viết bờ lốc. Thấy mỗi lần trời mưa là khổ sở. Hôm nay vì trời mưa mà không lên trường mượn tài liệu được. Lại vì trời mưa mà mới nhớ mấy chuyện xưa cũ (vốn đã muốn quên). Lại vì trời mưa mà tự nhiên nhớ đến mấy người sợ sấm sét (có người chưa kịp dựa vào ai).

Ôi... mưa là rên (rain)!

Thứ Sáu, tháng 4 30, 2010

Một ngày không nhắn tin

Một ngày không nhắn tin.
Không hỏi "dậy chưa" nữa... Không hỏi "đang làm gì đó" nữa... Và cũng không hỏi "ngủ chưa" nữa...
Cũng sẽ không hỏi "đang đi đâu đó", "ăn gì chưa" hay đại loại những thứ như thế nữa...
Và cũng sẽ không còn chờ đợi tin nhắn trả lời nữa.

Đây không phải là bỏ cuộc.
Vì bỏ cuộc không phải là cách của mình. Đâu phải dễ dàng để nói lời thích một ai đó. Cũng đâu phải dễ kiếm ra đủ dũng khí để chấp nhận một mối quan hệ như thế. Chắc người ta cũng phải suy nghĩ nhiều lắm thì mới như thế. Vậy thì đâu thể nói một tiếng bỏ là bỏ.

Đây cũng không phải là giận hờn.
Dù rằng hôm qua đã rất buồn khi bị hỏi lại: "sao giống giám sát quá vậy"...
Dù rằng đã lâu rồi không được hỏi lại: "còn đau ko", "đang làm gì đó"...

Đây càng không phải là thử thách.
Anh không nhắn tin không phải là đợi trong 1 ngày này và mấy ngày sau, có lúc nào em nhớ đến anh rồi nhắn tin cho anh (mặc dù anh lúc nào cũng mong như thế)
Anh không phải đang thử thách xem em có còn thích anh không (thật ra anh không dám biết câu trả lời)

Đây là sự tôn trọng.
Vì em cần ở một mình thì anh sẽ để em một mình. Anh không muốn em nghĩ rằng anh giám sát em (anh không có quyền đó), anh cứ làm phiền em (anh không muốn làm vậy), anh lằng nhằng, anh lôi thôi, anh rắc rối, anh nhõng nhẽo...
Anh sẽ trả em lại những ngày bình yên. Không chỉ trong mấy ngày này mà sẽ là 5 tuần tới và có thể nhiều hơn.
Anh không muốn em cứ phải đề phòng anh. Anh luôn muốn anh là người mà em không bao giờ phải đề phòng. Và hình như anh chưa làm được điều đó. Hình như mỗi lời nói, việc làm của anh đều làm em mất lòng tin về anh. Xin lỗi. Giờ thì tốt nhất anh không nên để em cứ nghĩ về anh là kèm theo "đề phòng, đề phòng, đề phòng."

Anh cũng không biết làm vậy đúng hay sai nữa. Những việc như chinh phục con gái, hiểu lòng con gái anh dở lắm! Anh chỉ biết yêu là hết mình, là không ngừng nghỉ. Và anh yêu theo cái cách của anh. Hình như nó không phù hợp nữa rồi.
Nhiều lúc anh biết là nó không được. Nhưng mà anh kiềm chế kém lắm! Rồi anh làm sai. Cái tối thứ 7 đó mà một lúc như vậy. Anh đã hồi hộp, lo lắng, đã dặn mình là đừng, phải kiềm chế lại. Thế mà anh không dừng được... Em như thỏi nam châm hút anh vào. Em là loại chất gây nghiện mới...

Anh rất muốn gọi điện thoại cho em. Để xin lỗi, để nói cho em biết là anh không phải là loại người như em nghĩ. Nhưng mà cảm giác là cảm giác, nói sao cho em hiểu được. :( Nếu anh chỉ cần thế, có lẽ anh đã nói thích em từ lần đầu mình đi với nhau... Và em nhớ là đa số những lúc mình gặp nhau chỉ là trên tin nhắn và điện thoại. Nói sao cho em hiểu được.

Đáng lẽ anh gọi đt cho em từ tối hôm qua, tối hôm trước, tối hôm kia, tối hôm kỉa kìa kia.... Vì tối nào anh cũng nhớ em. Và lúc nào anh cũng nói hết những gì anh nghĩ. Nhưng anh đều dừng lại trước khi bấm gọi. Thật ngốc nghếch khi làm thế! Vì vậy mới có cái blog này. Em sẽ không bao giờ đọc được nó. Trừ khi nào em quan tâm đến anh.

Blogged with the Flock Browser

Tra từ điển



Bản quyền thuộc về Tô Lâm Viễn Khoa, 2006 - 2008.


Khi đăng lại các bài viết tại đây, vui lòng dẫn link hoặc ghi rõ nguồn: TLVK.


Liên hệ: Tô Lâm Viễn Khoa