Ngạc nhiên về ông NSND
NSND Trọng Khôi: "đây là địa chỉ "đỏ", là địa chỉ văn hóa cao, tuyệt đối không có chỗ cho thứ nghệ thuật lôm côm, bình dân... sân khấu riêng cho từng bộ môn nghệ thuật chèo, tuồng, kịch, cải lương, thậm chí cả sân khấu trên băng."
Thật chẳng ngờ một ông NSND mà lại nói những câu như vậy. Cái gì gọi là văn hoá cao, cái gì gọi là nghệ thuật lôm côm? Thật chẳng thể hiểu nổi.
Nghệ thuật là gì thì hồi xưa đến giờ người ta tranh luận nhiều rồi. Nhưng có một thuộc tính của nghệ thuật mà ai cũng phải công nhận, đó là tính quảng đại quần chúng, hay nói cách khác là tính bình dân. Bởi nói cho cùng, nghệ thuật là đi từ quần chúng lao động mà ra. Khi người ta lao động, người ta cất lên tiếng hát. Khi người ta hăng say, người ta sáng tao nên nghệ thuật. Nghệ thuật phải là thứ có thể lay động cảm xúc của con người một cách đơn giản nhất, nhẹ nhàng nhất.
Tôi vốn chẳng bao giờ quan tâm đến việc mình thích nghe nhạc gì, thích xem tranh của ai, thích đọc sách của ai. Ai làm cho tôi có cảm xúc, tôi yêu thích, tôi quan tâm. Tôi chẳng bao giờ thích những bài bình luận, những bài phân tích vì sao bức tranh này đẹp, vì sao đoạn nhạc này hay. Bởi với tôi, nghệ thuật là sự đơn giản, chỉ cần nhìn nó, nghe nó, thưởng thức nó là sẽ thấy rung động. Đó chính là nghệ thuật đích thực.
Mà cái thứ nghệ thuật ấy, chẳng hề có phân biệt "cao, thấp". Thật ấu trĩ khi phân biệt cái gọi là "văn hoá cao"! Chỉ có những người "văn hoá thấp" mới đi phân biệt "văn hoá cao". Tôi nghe NSND Trọng Khôi nói mà cứ tưởng tượng như cách đây hàng trăm năm, thưở các ông vua bà chúa thưởng lãm nhạc cung đình mà cấm tiệt lưu truyền thứ âm nhạc ấy ra dân gian và rồi lại ngồi trên cái ghế cao ngất ngưỡng ấy lại bảo văn hoá dân gian là thứ văn hoá tầm thường, thấp kém của bọn hèm mọn, nghèo đói. Và càng ngạc nhiên hơn khi nghệ thuật đi cùng với "lôm côm". Nói thẳng ra, chỉ có những cái được gọi là nghệ thuật mà không làm cho người ta rung động, không thu hút được người khác mới gọi là "lôm côm".
Tôi nói ví dụ như về điện ảnh đi. Tôi xem phim Phước Sang, tôi thấy phim đó không hay, nhất là phim Phát Tài, coi chẳng có gì hay. Nhưng tôi biết vì sao phim đó thu lời tiền tỉ, bởi vì người dân quê coi thấy hay, thấy vui. Thế cũng đã là nghệ thuật! Chắc chắn ông Phước Sang cũng đã tính tới những chuyện này. Nhưng quay lại, nhìn mấy phim của nhà nước đoạt giải LHP, tiếng là mang tính nghệ thuật cao nhưng rồi người nước ngoài cũng đâu có ai vì chuyện đó mà đánh giá cao nền điện ảnh VN, người trong nước cũng không được coi nó. Haizzz... Vậy cái nào mới là lôm côm?
Tôi thấy ông Trọng Khôi này lẽ ra không nên để danh hiệu là NSND vì ông ấy có quan tâm đến đại đa số nhân dân đâu, ông ấy nên gọi là NSQT (QT = quý tộc).
Mà thật ra cả bài phỏng vấn ông ấy, tôi thấy ông ấy thật đúng là bịt mũ che tai và thuộc dạng điếc không sợ súng. Cứ coi cái cách ông ấy tính lấy kinh tế nuôi văn hoá mà không cần khán giả, chỉ cần người thưởng thức nghệ thuật. Thật buồn cho ông NSND!!!
-------------------------
Câu nói tuần này: Nhấn vào chữ Phản hồi để comment. Nhấn vào chữ Comment để phản hồi. Làm gì mà bạn thích.