Thứ Sáu, tháng 4 30, 2010

Một ngày không nhắn tin

Một ngày không nhắn tin.
Không hỏi "dậy chưa" nữa... Không hỏi "đang làm gì đó" nữa... Và cũng không hỏi "ngủ chưa" nữa...
Cũng sẽ không hỏi "đang đi đâu đó", "ăn gì chưa" hay đại loại những thứ như thế nữa...
Và cũng sẽ không còn chờ đợi tin nhắn trả lời nữa.

Đây không phải là bỏ cuộc.
Vì bỏ cuộc không phải là cách của mình. Đâu phải dễ dàng để nói lời thích một ai đó. Cũng đâu phải dễ kiếm ra đủ dũng khí để chấp nhận một mối quan hệ như thế. Chắc người ta cũng phải suy nghĩ nhiều lắm thì mới như thế. Vậy thì đâu thể nói một tiếng bỏ là bỏ.

Đây cũng không phải là giận hờn.
Dù rằng hôm qua đã rất buồn khi bị hỏi lại: "sao giống giám sát quá vậy"...
Dù rằng đã lâu rồi không được hỏi lại: "còn đau ko", "đang làm gì đó"...

Đây càng không phải là thử thách.
Anh không nhắn tin không phải là đợi trong 1 ngày này và mấy ngày sau, có lúc nào em nhớ đến anh rồi nhắn tin cho anh (mặc dù anh lúc nào cũng mong như thế)
Anh không phải đang thử thách xem em có còn thích anh không (thật ra anh không dám biết câu trả lời)

Đây là sự tôn trọng.
Vì em cần ở một mình thì anh sẽ để em một mình. Anh không muốn em nghĩ rằng anh giám sát em (anh không có quyền đó), anh cứ làm phiền em (anh không muốn làm vậy), anh lằng nhằng, anh lôi thôi, anh rắc rối, anh nhõng nhẽo...
Anh sẽ trả em lại những ngày bình yên. Không chỉ trong mấy ngày này mà sẽ là 5 tuần tới và có thể nhiều hơn.
Anh không muốn em cứ phải đề phòng anh. Anh luôn muốn anh là người mà em không bao giờ phải đề phòng. Và hình như anh chưa làm được điều đó. Hình như mỗi lời nói, việc làm của anh đều làm em mất lòng tin về anh. Xin lỗi. Giờ thì tốt nhất anh không nên để em cứ nghĩ về anh là kèm theo "đề phòng, đề phòng, đề phòng."

Anh cũng không biết làm vậy đúng hay sai nữa. Những việc như chinh phục con gái, hiểu lòng con gái anh dở lắm! Anh chỉ biết yêu là hết mình, là không ngừng nghỉ. Và anh yêu theo cái cách của anh. Hình như nó không phù hợp nữa rồi.
Nhiều lúc anh biết là nó không được. Nhưng mà anh kiềm chế kém lắm! Rồi anh làm sai. Cái tối thứ 7 đó mà một lúc như vậy. Anh đã hồi hộp, lo lắng, đã dặn mình là đừng, phải kiềm chế lại. Thế mà anh không dừng được... Em như thỏi nam châm hút anh vào. Em là loại chất gây nghiện mới...

Anh rất muốn gọi điện thoại cho em. Để xin lỗi, để nói cho em biết là anh không phải là loại người như em nghĩ. Nhưng mà cảm giác là cảm giác, nói sao cho em hiểu được. :( Nếu anh chỉ cần thế, có lẽ anh đã nói thích em từ lần đầu mình đi với nhau... Và em nhớ là đa số những lúc mình gặp nhau chỉ là trên tin nhắn và điện thoại. Nói sao cho em hiểu được.

Đáng lẽ anh gọi đt cho em từ tối hôm qua, tối hôm trước, tối hôm kia, tối hôm kỉa kìa kia.... Vì tối nào anh cũng nhớ em. Và lúc nào anh cũng nói hết những gì anh nghĩ. Nhưng anh đều dừng lại trước khi bấm gọi. Thật ngốc nghếch khi làm thế! Vì vậy mới có cái blog này. Em sẽ không bao giờ đọc được nó. Trừ khi nào em quan tâm đến anh.

Blogged with the Flock Browser

Thứ Hai, tháng 4 05, 2010

Một chuyện buồn - một chuyện để nhớ

Mới đầu tuần mà đã có chuyện để suy nghĩ...

Hôm nay mới được nghe kể hết toàn bộ câu chuyện về một đứa học trò. Và thấy bất ngờ và bàng hoàng quá! Và cũng tự trách mình...

Giờ này năm ngoái, thầy trò vẫn còn thân thiết, vẫn còn kể cho nhau nghe nhiều chuyện vui buồn. Khi nhà của trò gặp chuyện, thầy là người biết đầu tiên. Lúc ấy thầy cũng đã lo biết bao.

Rồi khi trò nghỉ học hoài, thầy cũng lo, cũng hỏi nhưng trò không nói nữa. Thầy vì bận rộn cũng nghĩ rằng không sao. Tất cả những gì thầy biết chỉ là qua chủ nhiệm và những bạn bè trong lớp. Thầy và trò sao mà xa cách quá!

Thầy còn nhớ, hôm đó trò hỏi thầy: "Thầy ơi, con muốn thân với thầy như bạn Nhi được không?" Thầy chỉ cười và nói là đó là tùy con. Rồi thầy quên luôn cái lời đề nghị ấy.

Có những lúc thầy đã rất giận trò. Vì trò nghỉ học, trò không có ý chí phấn đấu gì cả. Vào lớp thầy cũng chẳng thèm quan tâm đến trò có đi học hay không, ko quan tâm trò học như thế nào.

Hôm nay thầy mới biết, ẩn sau tất cả những chuyện này là một bức tranh bi kịch. Thầy đã quá thờ ơi, quá chủ quan, quá vô tâm! Giá như thầy biết chuyện sớm hơn, thầy đã có thể ở bên cạnh trò, đã có thể tâm sự nhiều hơn, đâu đến nỗi trò phải rơi vào cảnh như thế này...

Thiệt là buồn hết sức! Thầy chẳng xứng đáng làm thầy của trò. Thầy đã quá vô tâm! Hình như thầy sống vội quá, gấp quá nên giờ chẳng có thời gian suy nghĩ và quan tâm đến người khác. Giờ liệu thầy có kịp bù đắp lại cho trò không?

Hôm nay lại giật mình, nhớ lại, trong lớp thầy hình như cũng có một đứa giống trò. Nó cũng đã từng tin tưởng thầy, kể cho thầy nghe nhiều chuyện. Mà giờ nó giận thầy rồi, vì thầy đã quá vô tâm với nó! Không bik nó sẽ như thế nào nữa vì nó đang ở chỗ bắt đầu của câu chuyện. Mong là không sao!

-------------------------
Câu nói tuần này: Nhấn vào chữ Phản hồi để comment. Nhấn vào chữ Comment để phản hồi. Làm gì mà bạn thích.

Tra từ điển



Bản quyền thuộc về Tô Lâm Viễn Khoa, 2006 - 2008.


Khi đăng lại các bài viết tại đây, vui lòng dẫn link hoặc ghi rõ nguồn: TLVK.


Liên hệ: Tô Lâm Viễn Khoa