Thứ Năm, tháng 5 13, 2010

Có những cơn mưa...

2001: Trời mưa đúng vào giờ ra về, cả đám lố nhố đứng ở cái khu hành lang rộng rãi... Chẳng đứa nào về nhà được với cái kiểu mưa ào ào như thế, kể cả những đứa có áo mưa. Nhưng hình như chẳng đứa nào muốn về vì còn đang tụm năm tụm bảy. Học cả ngày ở trường, ra về hầu như đứa nào cũng muốn về nhà ngay, rồi còn đi học thêm này nọ. Hiếm khi có thời gian ở lại chung như thế. Mà đâu phải chỉ có lớp mình, có cả khối, cả cái bạn lớp bên dễ thương nữa chứ...
2003: Trời mưa. Có hai người đi giữa mưa. Nắm tay nhau. Hai bên là đồng không mông quạnh. Nói đi cũng ko đúng mà thật ra là chạy giữa mưa. Vừa chạy vừa nắm tay nhau. Rồi em giật bắn người bảo là có con gì ở dưới chân. Cười. Rồi cõng nhau về... Lãng mạn thế cơ đấy!
2004: Trời cũng mưa. Anh ở cách xa nhà lắm! Vì là anh đang đứng ở nhà em. Nhưng ko có áo mưa để về. Em chạy đi giữa mưa để mua cho anh (dù anh đã nói không cần). Anh vẫn nhớ.
2005: Trời mưa. Hai đứa chạy xe trong mưa. Em ngồi sau lưng, ôm chặt lấy anh. Dĩ nhiên là trong áo mưa. Bình thường chạy ngoài đường em có bao giờ dám làm thế đâu. Tự nhiên anh muốn trời mưa mãi, nhà em xa hoài không tới và xe đừng hết xăng.
2007: Trời mưa tầm tã ở đất Củ Chi. Vừa mới kẻ xong cái sân. Cả đội quyết định đá banh giữa mưa lun. Áo mưa có thì mặc, không có thì chơi luôn áo mùa hè xanh. Vừa đá vừa chú ý sợ bị giẫm vào đám mìn do mấy con bò thả... Cười nắc nẻ... Cười rụng rún... Có 10 đứa mà đá cái sân bình thường ngta đá 22 người... Lại chỉ có 4 đứa con trai, số còn lại là gái. Vậy mà rất sung, rất nhiệt tình! Nhớ Mùa hè xanh.
2007: Trời mưa. Em giật mình. Em sợ tiếng sấm. Ờ, tiếng ầm ầm thế ai mà chẳng sợ! Nhưng mà có anh đây nè, không có gì đâu em! Em cứ dựa vào anh, sấm sét nào mà dám đến đây (em không dựa vào thì làm sao anh bịt tai em lại được)
2008: Ờ, thì trời lại mưa nữa đó mà. Lần đầu tiên ngắm mưa mà không buồn nữa (sau nhiều năm bùi ngùi mỗi khi mưa). Vì em đang ngồi cạnh bên anh. Không lo lắng, không ưu tư, không phiền muộn, chỉ có em.
2009: Trời mưa nữa. Lần đầu tiên đi dạy mà bị ngập nước. Giờ mới biết cái gì gọi là hồ bơi tự nhiên. Tập văn nghệ 8/3 trong phòng GV mà nước ngập đến mắt cá. Không biết nên cười hay mếu nữa...
2010: Trời mưa. Ngồi viết bờ lốc. Thấy mỗi lần trời mưa là khổ sở. Hôm nay vì trời mưa mà không lên trường mượn tài liệu được. Lại vì trời mưa mà mới nhớ mấy chuyện xưa cũ (vốn đã muốn quên). Lại vì trời mưa mà tự nhiên nhớ đến mấy người sợ sấm sét (có người chưa kịp dựa vào ai).

Ôi... mưa là rên (rain)!

Tra từ điển



Bản quyền thuộc về Tô Lâm Viễn Khoa, 2006 - 2008.


Khi đăng lại các bài viết tại đây, vui lòng dẫn link hoặc ghi rõ nguồn: TLVK.


Liên hệ: Tô Lâm Viễn Khoa