Chủ Nhật, tháng 2 21, 2010

Con đường tôi đi...

Muốn viết cái gì quá!
Nhưng mà ngổn ngang quá, viết chẳng được... Đành viết vu vơ.
-------------------------
trãi nghiệm là một điều cần thiết để lớn lên, nhưng khi có nó, chiêm nghiệm, lại mang cho đời người những nỗi buồn bất tận. Nhất là khi những nỗi buồn mà mình chỉ có thể đứng nhìn, im lặng, bất lực...
http://my.opera.com/buiduongca/blog/nh-ng-n-i-bu-n-v-a-ph-i-free-mp3
-------------------------
Giờ lúc này đây, đang muốn ở một mình, sống một mình, không cần ai, không muốn nghe chuyện của ai hết, không muốn nói chuyện với ai hết. Ai giận thì giận, ai buồn thì buồn, ai ghét thì ghét. Quá mệt mỏi với những thứ như thế! Quá mệt mỏi với những chịu đựng, những nhẫn nhịn để giữ lấy hòa khí, giữ lấy bạn bè, giữ lấy công việc, giữ lấy công danh.
Muốn sống theo ý mình, muốn mọi người làm theo ý mình. Trời ơi, làm sao tất cả mọi người có thể sống bình thường nhất, nhẹ nhàng nhất? Đừng lo lắng khi nó chưa tới, đừng nổi giận ngay cả khi thất vọng! Sống nhẹ nhàng thôi, đừng căng thẳng quá!
-------------------------
Con gái không yêu thì thôi, yêu thì mãnh liệt vô cùng.
-------------------------
Anh không cho em mượn bờ vai được, vì anh không biết an ủi em đâu. Nhưng anh để sẵn tấm lưng này, che chở cho em.
Câu nói tuần này: Nhấn vào chữ Phản hồi để comment. Nhấn vào chữ Comment để phản hồi. Làm gì mà bạn thích.

1 nhận xét:

Ngô Phương Thảo nói...

Con gái không yêu thì thôi, yêu thì mãnh liệt vô cùng. -> con thích câu này của thầy nhất ^^

Tra từ điển



Bản quyền thuộc về Tô Lâm Viễn Khoa, 2006 - 2008.


Khi đăng lại các bài viết tại đây, vui lòng dẫn link hoặc ghi rõ nguồn: TLVK.


Liên hệ: Tô Lâm Viễn Khoa