Thứ Năm, tháng 12 20, 2007

8


Hôm nay vẫn buồn. Dù từ hôm qua đã hi vọng hôm nay sẽ có một tin vui, dù tin vui đã được dự đoán trước.

Vậy mà… vẫn cái kiểu bất ngờ đó, vẫn cái kiểu thất vọng đó. Vào phút cuối cùng. Cũng chỉ có 8. Khác xa với dự kiến ban đầu. Phải chi mình đúng là 8 thật thì sẽ chẳng buồn tiếc gì cả. Chỉ là mình không đáng phải bị như thế.

Cảm thấy tiếc thật. Nếu biết trước là như thế, mình đã xin làm lại. Thật nực cười! Khi tất cả mọi người đều nghĩ rằng mình sẽ như thế, thì mình lại làm mọi người thất vọng. Ai cũng nghĩ sẽ là 9, 10. Giờ chỉ có 8. Trong khi mọi người 9. Cũng câu nói của Miên: “Chẳng lẽ mình kém vậy?” Cũng câu trả lời cho Miên: “Không, mình không kém. Chỉ là mình khờ.” Khờ thật! Ai cũng làm lại 2 lần, chỉ có mình, tin vào câu nói của thầy: “Ai làm tốt rồi thì khỏi làm lại.” và mình nằm trong số 3 người thầy bảo khỏi cần làm lại. Vậy mà… cả 3 đứa đều 8. Trong khi mọi người 9.

Phải chi biết trước. Đứa nào cũng buồn. Vì bất ngờ thì ít mà thất vọng tiếc nuối thì nhiều. 3 đứa giảng lần 1 tốt nhất mà điểm chỉ đứng giữa lớp. “Cuộc sống đầy rẫy những chuyện như vậy, Miên à!”

Phải chi mình đừng tin vào lời nói đó. Làm lại lần nữa, thế này thế khác, chắc chắn sẽ tốt hơn lần đầu. Tại sao ai cũng làm 2 lần để lên điểm, mình chỉ 1 lần? Chỉ vì mình khờ chăng?

“Miên phải tin vào khả năng của mình. Lần sau cố lên, vậy nhé!” Khoa cũng phải cố lên, nhưng giờ K chẳng biết cố ở đâu. Lạc.


-------------------------
Câu nói tuần này: Nhấn vào chữ Phản hồi để comment. Nhấn vào chữ Comment để phản hồi. Làm gì mà bạn thích.









Phù Thuỷ Đầm Lầy's photosXem thêm tại đây.

Không có nhận xét nào:

Tra từ điển



Bản quyền thuộc về Tô Lâm Viễn Khoa, 2006 - 2008.


Khi đăng lại các bài viết tại đây, vui lòng dẫn link hoặc ghi rõ nguồn: TLVK.


Liên hệ: Tô Lâm Viễn Khoa