Thứ Năm, tháng 5 03, 2007

Lại thế nữa rồi...

Cứ mỗi khi công việc chất đống, cũng là lúc mình bắt đầu điên.
Hôm nay cũng vậy. Dạy xong, lấy xe chạy vòng vòng ngoài đường. Ghé qua nhà bạn lấy đĩa xong là chạy lan man ngay. Đánh hết vòng SG rùi chạy ra đường Nguyễn Hữu Cảnh. Đường này hồi xưa, mỗi khi căng thẳng cũng hay chạy ra. Lúc đó thì đường còn vắng nên chạy sướng lém! Chạy vù vù, gió thổi bạt cả người, thổi bay cả căng thẳng. Giờ thì hai bên đường đủ thứ nhà hàng, cao ốc nên người đông như kiến, chạy rề rề, bụi đầy cả mặt, chẳng giải phóng được gì hết.
May mắn là còn một đoạn đường nhỏ vào Tân Cảng. Tìm lại cảm giác chạy xe nhắm mắt trong 5 giây. Thật thoải mái! Con đường nhỏ, vắng dù ở ngay dưới chân cầu Sài Gòn. Nhưng nhờ hàng cây bên đường mà dường như tách ra khỏi cái ồn ào của xe cộ.
Lang thang mãi, cũng đến cái nơi định đến. Chỗ của anh và em. Giờ thì người ta đã rào lại để ngăn mấy đứa như tụi mình ngồi hư cỏ. He he... thấy nhớ em quá à! Hồi đó, mỗi lần buồn, anh lại chạy qua nhà chở em ra đây, dù lúc đó đã là 9h hơn. Cũng chỗ này nè, hai đứa mình đã tính chuyện xa xăm, chuyện mà khi hai đứa già rùi thì đứa nào sẽ chết trước, rùi đứa còn lại có đi thêm bước nữa không (lúc đó anh nói, hai đứa mình sống đến đầu bạc răng long rùi mới chết, lúc đó lèm seo đi thêm bước nữa?). Anh rất thích em ngồi vào lòng anh, anh vòng tay ôm chặt lấy em, hai đứa mình cùng hướng mắt về phía ánh đèn xe xuôi ngược trên cầu. Anh đã nói gì, em nhớ không? Anh nói rằng, anh ước gì sẽ có thể đưa em lên Đà Lạt, sống cuộc sống êm ả, bình lặng như em vẫn mong muốn. Anh, em và thằng Khương, chắc chắn là gia đình hạnh phúc em ha! Anh nhớ thằng Khương lắm, nhớ cả má thằng Khương. Ở chỗ đó, có lần em khóc nhiều lắm, ôm chặt anh, không buông, thậm chí còn giấu cả giày anh vì không muốn anh nói lời chia tay. Vậy mà, sao cuối cùng em lại có thể buông xuôi mọi thứ vậy?
Anh chạy lại con đường cũ đó em à! Chạy đến cây xăng thì ngó bên trái, đến Vũ Tùng thì quẹo, ngó tiệm game. Có cái gì đau. Nó chẳng phải là đau xót như cách đây một năm đâu em à. Nó như vết thương lâu ngày tái phát, chẳng làm người ta chết, nhưng gây khó chịu. Chắc là thế!
Chẹp, khéo một hồi lại giống viết thư. Thôi, chuyện đã qua, nhớ cũng chỉ là như một kỷ niệm. Giờ là những thứ trước mắt cơ.
Bạn tui nói tui là người đa tình. Hic... chỉ tại mình iu cái đẹp.
Bạn chắc đã ổn hơn rùi. Không cần mình quan tâm nữa. Bạn khuyên mình nên tìm hướng đi mới. Không biết seo nữa. Mình đã đi đâu mà phải tìm hướng mới. :)) Bạn cứ vui như bạn vẫn đang vui.
Tớ ghét cậu lắm! Nếu cậu vẫn nói với tớ bằng cái kiểu như thế này thì đừng nói nữa làm gì cho mệt.
-------------------------
Câu nói tuần này: Nhấn vào chữ phản hồi để comment.

Không có nhận xét nào:

Tra từ điển



Bản quyền thuộc về Tô Lâm Viễn Khoa, 2006 - 2008.


Khi đăng lại các bài viết tại đây, vui lòng dẫn link hoặc ghi rõ nguồn: TLVK.


Liên hệ: Tô Lâm Viễn Khoa