Thứ Năm, tháng 1 03, 2008

Bố


Bố.

Qua gần 1 tuần bị bệnh, mình mới hiểu được, Bố quan trọng như thế nào.

Đêm bị đau bụng, người đầu tiên mình kêu là Bố.

Bố là người xức dầu, động viên, thậm chí còn dỗ ngủ cho quên đi cái đau.

Đến khi đau quá, Bố cũng là người chở vào bệnh viện, dù lúc đó đã là 1h sáng và Bố đã thức với mình từ lúc 12h.

Đêm thứ hai, cũng Bố chở mình vào bệnh viện lần hai lúc 12h đêm, dù rằng mới đêm trước Bố chẳng ngủ được gì.

Bố là người có mặt kế bên trước khi mình bước vào phòng mổ.

Suốt những ngày sau đó, Bố luôn có mặt trong bệnh viện mỗi lúc rảnh. Bố nấu cháo. Bố lau mặt. Bố nói chuyện cho mình quên bớt đau.

Ngay khi Bố không có mặt, Bố cũng gọi điện, nhắn tin hỏi thăm.

Về nhà, Bố cũng vẫn nấu cháo, thay băng và làm vô số việc nhỏ nhỏ khác.

Và Bố lo lắng khi mình trở đau.

Và Bố vui mừng khi mình đã có thể ăn uống tạm tạm.

Và tóc Bố bạc thêm nhiều hơn. So với mấy ngày trước, giờ nhìn Bố chắc già hơn nhiều lắm.

Con lặng lẽ và thầm cám ơn tình yêu của Bố. Dù sau này thế nào, con cũng luôn yêu Bố.


-------------------------
Câu nói tuần này: Nhấn vào chữ Phản hồi để comment. Nhấn vào chữ Comment để phản hồi. Làm gì mà bạn thích.









Phù Thuỷ Đầm Lầy's photosXem thêm tại đây.

Không có nhận xét nào:

Tra từ điển



Bản quyền thuộc về Tô Lâm Viễn Khoa, 2006 - 2008.


Khi đăng lại các bài viết tại đây, vui lòng dẫn link hoặc ghi rõ nguồn: TLVK.


Liên hệ: Tô Lâm Viễn Khoa