Thứ Bảy, tháng 1 05, 2008

Nhật ký bệnh viện P2

Thứ 6, 29/12

Sáng nay tỉnh dậy đã thấy nằm trong phòng hồi sức hậu phẫu. Trên người đã thay bộ đồ của bệnh viện. Bụng đã hết đau, chỉ còn thấy hơi nhức do ống tiểu. Tay thì vẫn truyền nước biển. Lờ mờ nhớ lại chuyện tối hôm qua.

12h đêm, bụng trở đau nặng, chạy vào bệnh viện Sài Gòn. Lẽ ra đã vào Hoàn Mỹ nhưng chẳng hiểu sao cổng của nó đóng kín, bên trong là những người lờ đờ ra vô thấy ghê. Thế là chạy thẳng qua Sài Gòn, dù gì cũng là bệnh viện quen (của Bố).

Bệnh viện lớn có khác, hay là do mình bị nặng hơn, vừa vào, y tá đã cho đo điện tâm đồ, truyền dịch, thử máu. Bác sĩ lại thăm khoảng 15ph sau đó, ấn ấn vài cái là chẩn đoán ngay viêm ruột thưa, lại còn bị sốt nữa. Bụng vẫn đau nhưng hình như vào bệnh viện, có mùi bác sĩ nên nó giảm giảm bớt đau (hìhì). Chỉ sợ mỗi lúc truyền nước biển, trúng ngay một ông bác sĩ chắc mới ra trường hoặc đang thực tập, trên ngực còn mang dòng chữ của TT ĐT CBYT. Bác sĩ gì mà yếu ghê, lấy có mỗi cái ven mà rút ra rút vô hai lần (2 lỗ trên tay). Vậy mà để một hồi nó lại trào ngược máu à cái kim bị lệch. Chán thiệt! Tổng cộng đêm đó lấy ven đến 4 lần.

Lát sau thì được chuyển lên lầu chuẩn bị mổ. Di chuyển bằng xe lăn hẳn hoi nhé! He he… lâu lâu được hưởng cảm giác đi xe lăn tức cười thiệt. Nằm ở phòng chờ một hồi thì được gọi vào làm “thủ tục”. Lần này gặp một ông bác sĩ cũng dzui dzui, hỏi lung tung đủ thứ chuyện, còn nhầm giữa trường CĐ Sư phạm (ĐH Sài Gòn) và ĐH Sư phạm. Bác sĩ cũng động viên, an ủi nhiều. Ổng còn than phiền là mình hơi mập (hichic). Sau một hồi cạo cạo, gắn ống, thay đồ, mọi chuyện đã sẵn sàng cho ca mổ.

Chuyện mổ thì diễn ra cũng nhanh thôi, chỉ có điều lại bị than phiền lần nữa về kích cỡ của mình làm cho việc gây mê phải diễn ra nhanh hơn một tí. Sau khi gây mê rùi thì hem biết gì nữa.

Sáng dậy, mọi chuyện đã xong. Vẫn còn hơi đau một tí nhưng bác sĩ bắt phải ngồi dậy. Đau quá chời, mỏi lưng nữa. Thấy ghét mấy cha bác sĩ ghê, mình đang đau thế này mà mấy người đó cứ ngồi nói chuyện rổn rảng. Mãi sau này mới biết vì sao phải làm như thế. Hic hic… Nhưng vẫn đau.

Khoảng 9h30 thì được cho chuyển xuống phòng. Bố chọn phòng dịch vụ nằm cho thoải mái. Ừm, cũng đúng, hôm qua nằm ở phòng thường chờ mổ, thấy xô bồ quá! Bố cũng đã mang điện thoại vào rồi nên bắt đầu nhắn tin cho mọi người báo tin. Hìhì… Chỉ một lúc sau đã thấy bạn bè lục tục kéo vào, xúc động ghê! Có cả bé vịt nữa.

Nằm ở phòng dịch vụ cũng có cái tốt. Một phòng chỉ có 3 người, có tủ lạnh, máy điều hoà, ti vi à đủ tiêu chuẩn một quán café để lui tới. Khi mình tới thì phòng đã có 2 người rồi. Một ông ở giường giữa, cũng còn trẻ, hình như là bị đau bao tử hay gì đó liên quan đến bụng giống mình nhưng nặng hơn. Tội nghiệp là hình như ổng không có người nhà đến thăm vì mình thấy y tá lo cho ổng đủ thứ hết, kể cả chuyện nấu cháo. Lúc đầu cứ tưởng là tiêu chuẩn phòng dịch vụ là thế (hoá ra chẳng phải đâu). So với ông giường giữa thì ông giường cuối đúng là sung sướng hơn. Nằm ở phòng đó chỉ khoảng 4 tiếng đồng hồ, vậy mà mình thấy có đến hơn chục người tới thăm ổng. Mà vấn đề là ổng đã khoẻ lắm rùi, ngồi bàn chuyện làm ăn đến tỉ đồng tỉnh bơ, phơi phới mới ghê. Thấy giống như đại gia nằm viện ghê. Ổng làm mình sợ, chẳng dám nhìn qua chỗ ổng đang bàn chuyện, lỡ đang bàn chuyện đánh bom Sài Gòn, mình rớ vào chắc chết. (Hhaha)…

Cuối giờ chiều thì được chuyển sang phòng mới. Lí do từ đâu hem rõ nhưng cũng may là được chuyển sang phòng này vì phòng này rõ ràng là vui hơn phòng kia.


-------------------------
Câu nói tuần này: Nhấn vào chữ Phản hồi để comment. Nhấn vào chữ Comment để phản hồi. Làm gì mà bạn thích.









Phù Thuỷ Đầm Lầy's photosXem thêm tại đây.

Không có nhận xét nào:

Tra từ điển



Bản quyền thuộc về Tô Lâm Viễn Khoa, 2006 - 2008.


Khi đăng lại các bài viết tại đây, vui lòng dẫn link hoặc ghi rõ nguồn: TLVK.


Liên hệ: Tô Lâm Viễn Khoa