Chủ Nhật, tháng 5 27, 2007

[Thơ]Tùng và phong lan

Lời mở đầu: Đây là bài thơ được tác giả Hoàng Hữu Đản phỏng theo bài thơ "Tùng" của Nguyễn Trãi. Trong vở kịch "Bí mật vườn Lệ Chi", Nguyễn Trãi đã ngâm bài thơ trong cái đêm mà sáng ra người sẽ phải chịu cái án oan khốc nhất lịch sử "tru di tam tộc". Kì lạ thay, ở cái thời khắc đen tối nhất ấy, vẫn sáng bừng lên một nhân cách lớn, một khí phách lớn và một tình yêu lớn. Tự ví mình như cây tùng khẳng khái, hiên ngang đứng giữa trời mà Cao Bá Quát cũng phải kính phục, Nguyễn Trãi lừng lững như một vị thánh sống, một hiền nhân mà có lẽ nhiều năm sau ta mới lại được gặp. Đẹp thay, cây tùng ấy lại đứng cạnh nhành phong lan Nguyễn Thị Lộ mảnh mai, kiên cường mà đã hơn một lần Nguyễn Trãi nhắc đến: "Mười lăm năm thuận hoà cầm sắt, Một đoá phong lan bên vách tùng già..." Ôi, đẹp sao tình vợ chồng đằm thắm, thủy chung, thuận hoà! Một vách tùng - Gián Nghị Đại Phu Nguyễn Trãi đứng cạnh một đoá phong lan - Lễ Nghi Học Sĩ Nguyễn Thị Lộ... Gươm hoa tuy khắc mà lại nhập... Đoá lan tàn sao tránh khỏi tùng khô!
Nguyễn Trãi mất, Nguyễn Thị Lộ không còn nhưng sẽ vẫn sáng mãi một tình yêu thuỷ chung, sâu sắc cho đến tận đời sau...

TÙNG VÀ PHONG LAN

Ta yêu Tùng
Vì Tùng vươn cao mọc thẳng
Ta yêu Tùng
Vì Tùng sâu gốc bền cành
Ta yêu Tùng
Vì Tùng trong phong ba đứng vững
Ta yêu Tùng
Vì trăm năm Tùng vẫn tươi xanh
Tuyết sương năm tháng luyện mình
Phục linh hổ phách trường sinh giúp đời

Ta yêu Phong lan
Dịu dàng diễm lệ
Ta yêu Phong lan
Sắc thắm muôn màu
Ta yêu Phong lan
Cuộc đời bình dị
Ta yêu Phong lan
Hương ngát rừng sâu
Tươi lan tươi vẹn trước sau
Thơm lan thơm cả cung sầu nhịp vui

Tùng và Phong lan
Kiên cường bên yểu điệu
Tùng và Phong lan
Nắng sớm gọi chiều sương
Tùng và Phong lan
Thanh gươm và tiếng hát
Tùng và Phong lan
Sự nghiệp với tình thương
Đời ai mong trọn chữ hằng
Yêu Tùng yêu cả Phong lan mới là

Có người hỏi
Tuổi già còn chăm sóc
Vạn lớp Tùng xanh muôn đóa Phong lan
Để làm gì?
Ta khảy nhẹ khúc huyền cầm, ta đáp
Cho đời thơm hôm nay
Cho nước trẻ muôn xuân
Bao la gió núi trăng ngàn
Biển Đông sóng lặng trời Nam thái bình

Tùng ơi biếc sắc trời xanh
Phong lan ơi gởi thơ mình một câu
Trời hoa biếc mãi mai sau
Phím tơ rung mãi, nỗi đau con người.

Phỏng thơ Tùng, Nguyễn Trãi

HÒANG HỮU ĐẢN

Cám ơn bạn Mèo ngố đã ngồi chép lại bài thơ. Và sau đây, mọi người cùng nghe bài thơ qua giọng đọc của Hữu Châu trong vai Nguyễn Trãi.



-------------------------
Câu nói tuần này: Nhấn vào chữ phản hồi để comment.

1 nhận xét:

Nặc danh nói...

Bài này càng nghe càng thấy thấm, nhất là wa giọng đọc hào sảng của Hữu Châu, anh nhở? Lúc đi xem kịch, đến đọan này em đã khóc vì xúc động wá. Ngoài ra còn đọan Nguyễn Trãi đòan tụ với Nguyễn Thị Lộ trong ngục thất. Cả hai phân cảnh đều làm người xem xúc động cao độ vì tiếng sáo day dứt lòng người và tình nghĩa thủy chung, son sắt...

Tra từ điển



Bản quyền thuộc về Tô Lâm Viễn Khoa, 2006 - 2008.


Khi đăng lại các bài viết tại đây, vui lòng dẫn link hoặc ghi rõ nguồn: TLVK.


Liên hệ: Tô Lâm Viễn Khoa