Thứ Năm, tháng 7 03, 2008

[Archive]Cúp học

Có một dấu chấm lửng trong tôi

Một ngày lại qua. Lại một ngày nữa. Bước ra đường, lòng trống rỗng…
Có bao giờ bạn cảm thấy bế tắc? Có bao giờ bạn cảm thấy bất lực? Tôi không hiểu cái cảm giác mà tôi đang trải qua là cái gì nhưng cảm giác ấy khó chịu và cả khó tả nữa.
Dấu chấm lửng thể hiện nhiều cảm xúc nhất trong các loại dấu câu. Có người nói rằng dấu cảm mới là vua của cảm xúc nhưng dấu chấm lửng mới thật sự thể hiện được hết những gì mà người ta muốn nói. Ba dấu chấm tưởng như vô hại nhưng lại mở ra trong lòng nhiều suy nghĩ và cả suy ngẫm. Một không gian mênh mông chơ vơ mở ra ngay sau ba dấu chấm.
Tâm trạng của tôi cũng như thế. Cô đơn, chán nản, thất vọng, mất phương hướng, mất niềm tin… Không hiểu sao càng đi nhiều, càng làm nhiều việc, tôi lại càng buồn. Có lúc tưởng mình chỉ còn là một cái máy biết làm việc. Tưởng như mình không còn tồn tại đối với mọi người nữa. Mọi người đi qua, còn tôi thì đứng lại.
Ngồi một mình trước biển lớn, lòng cảm giác như mình nhỏ bé. “Thơ mới” cũng từng nói đến cái cảm giác này nhưng đến giờ tôi mới thật sự thấu hiểu thế nào gọi là cô đơn, thế nào gọi là lẻ loi. Lúc nào cũng có một khoảng trống tưởng chừng như vô tận trong lòng. Ngoài kia là biển lớn, biển yên lặng, chỉ có những con sóng nhỏ xôn xao muốn trò chuyện cùng người. Nhưng tôi không sao mở nổi lòng mình ra. Có những cảm xúc mà nói ra cũng không thành lời. Có những cảm xúc nhỏ nhặt quá, nói ra cũng chẳng ai hiểu. Thế nên mới lẻ loi giữa biển, giữa mọi người. Cuộc đời rộng quá mà tôi thì chỉ cần một chỗ nhỏ cho hai người thôi mà cũng không ra. Chẳng qua là vì không tìm người ngồi chung với mình. Có nhiều người muốn ngồi nhưng chỗ đó vẫn trống.
Có người bảo rằng tôi dại, có người bảo tôi điên, có người bảo tôi si. Có người ca ngợi tôi, có người nói xấu tôi, có người thất vọng về tôi. Có người động viên tôi, có người ngăn cản tôi. Tôi không cần những người đó, tôi chỉ cần một người. Tôi không cần ai hiểu mình, tôi không cần ai sẻ chia, tôi chỉ cần một người hiểu mình và sẻ chia với mình. Đó là người tôi tin tưởng nhất, yêu thương nhất, trân trọng nhất. Là Papa chăng? Nhưng liệu papa có hiểu tôi không? Là thằng bạn thân chăng? Nhưng liệu nó có thông cảm và làm dịu được nỗi buồn ấy?
Tôi chẳng thể tin tưởng ai đủ để có thể tâm sự. Tôi chỉ có một người để tôi tâm sự. Tôi chỉ có một người để tôi yêu thương. Tôi chỉ có một người để tôi gắn bó. Nhưng người đó có hiểu điều đó ko? Người đó đã xa, đã rời bỏ tôi, bỏ tôi lại một mình, một mình với cái tâm trạng đáng đem đi xử bắn này. Tôi chán phải sống với cảm giác này lắm rồi!
Đêm xuống. Đêm tĩnh mịch, yên lặng và bí ẩn như chính con người đang ngồi trong đêm và cả dấu chấm lửng nữa. Trống vắng và lạc lõng quá! Tôi đã đánh mất nhịp sống của mình, đánh mất bản chất của mình. Tôi sống như không phải là chính mình, ngang ngược, liều lĩnh và tôi ghen với tất cả những gì gọi là hạnh phúc xung quanh tôi. Tôi ghen với gia đình jas, tôi ghen với những cặp tình nhân lang thang, tự đầu bên nhau trên bãi biển. Tôi thấy bản thân ích kỷ quá! Gần một năm trời tôi sống trong mâu thuẫn. Đa số tôi làm việc mà không hiểu làm việc đó để làm gì. Làm một cách vô thức. Gần như Hộ. Phải chi tôi có thể bỏ qua được tình cảm để có thể sống tốt hơn?
Ai đã nghe bài “Hoa tàn” thì sẽ hiểu được. Tôi từng nói là sẽ không bao giờ nói hối hận. Nhưng bây giờ tôi cảm thấy hối hận quá! Tôi đã làm biết bao nhiêu người thất vọng, chán nản và thậm chí ghét mình. Chỉ vì tôi đã không tự chủ và đã không còn là mình từ khi mất em. Có lúc bỗng muốn khóc…

(Nha Trang, một đêm không trăng)

7/2004

——————————————————–
Quyết định nghỉ nửa buổi môn Quang 2.
Tự nhiên cảm thấy bùn bùn, thẫn thờ. Cả lên mạng cũng ko muốn lên. Làm gì bây giờ? Không biết phải làm gì nữa.
Từ hôm qua đến giờ cứ hát lẩm nhẩm mấy câu:

“Trèo lên cây bưởi hái hoa
Bước xuống vườn cà, hái nụ tầm xuân.
Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc
Em có chồng anh tiếc lắm thay!
Ba đồng một mớ trầu cay
Sao anh không hỏi những ngày còn không
Bây giờ em đã có chồng
Như chim vào lồng, như cá cắn câu

Cá cắn câu biết đâu mà gỡ,
Chim vào lồng biết thưở nào ra.”
Chẳng hiểu nỗi bản thân.
Bữa nay có cái hẹn lúc 11h tại quán Cây Me. Nhưng ko đi. Mưa. Lười. Không muốn đi. Chuyện của người ta, người ta sẽ tự lo được. Mình đã quá lo lắng rùi. Đi nữa thì sợ rằng sẽ gây hiểu lầm hay sứt đầu mẻ trán.
Cái nhịp cuộc sống vẫn đập. Nhưng chẳng hiểu sao nó không đập theo chu kỳ hình sin với A cộng hưởng mà nó lại đập theo kiểu nhấp nháy, lờ đờ cứ như cái mạch lọc mà Hoàng Trung Thông gọi là “buồn le lói suốt trăm năm”. 20 tuổi rồi. Tại sao vẫn có những lúc tự cho phép bản thân thẫn thờ thế này?
Chơi vơi. Đã nói về chơi vơi.

sjkkvvfuhuỉeưkjakdsklvslkvdslksdlkvlksdflklkôhgubkvoiipừe

Sở Khanh? Don Juan? Hay gã ngốc đa tình?
Muốn có một người bạn gái quá! Muốn có một ai đó quan tâm, chăm sóc mình quá!

Dù sao cũng vẫn phải sống. Tạm thời chưa có thì mình phải tự lo cho mình. Bao giờ sẽ có? Khi nào đến sẽ đến. :D :D :D

Cuộc sống ơi, tạm thời nghỉ chân rồi lại tiếp tục nhe! Sóng gió ơi, đừng đi nhanh quá, đợi theo với nào!


-------------------------
Câu nói tuần này: Nhấn vào chữ Phản hồi để comment. Nhấn vào chữ Comment để phản hồi. Làm gì mà bạn thích.









Phù Thuỷ Đầm Lầy's photosXem thêm tại đây.

Không có nhận xét nào:

Tra từ điển



Bản quyền thuộc về Tô Lâm Viễn Khoa, 2006 - 2008.


Khi đăng lại các bài viết tại đây, vui lòng dẫn link hoặc ghi rõ nguồn: TLVK.


Liên hệ: Tô Lâm Viễn Khoa