Thứ Năm, tháng 7 03, 2008

[Archive]Thở dài...

Cuối cùng, sau 20 năm sống trên đời, đã có người chỉ vào nó và nói: “Mày là người xấu. Mày hợm hĩnh và gai mắt tao quá! Mày chỉ biết nhận mà chẳng bao giờ biết cho. Mày to đầu mà ngu ngốc, chai mặt. Nếu mày thích hát thì đi hát một mình đi.” Nó bàng hoàng. Thẫn thờ. Rồi nổi giận.

Nó trở nên lì lợm, bắt đầu cuộc đấu khẩu: “Ừ, những gì tôi làm anh có biết được không? Những gì tôi làm anh có hiểu hết đâu?”. Rồi người đó chỉ lại và bảo: “Mày vẫn thế, bản chất vẫn không thay đổi. Thật là chướng mắt, chẳng ai ưa nổi mày. Đám bạn mày đấy, chẳng đứa nào chịu mày nổi cả.”

Nó bắt đầu thở dốc, máu chạy rần rần trong người nó. Nó thấy cần phải nói một cái gì đó. Nhưng nó không biết phải nói gì cả. Nó ngồi phịch xuống ghế, thở nhanh hơn. Rồi nó cười. Một nụ cười bí hiểm. Nó nói một câu cuối cùng trước khi đứng dậy bỏ đi: “Ừ, tôi là thế đấy! Thất vọng lắm sao? Ngay từ ban đầu anh đã sai lầm khi chọn tôi là bạn rồi đấy. Nếu đã không hiểu nhau thì tốt nhất chẳng cần nói chuyện nữa làm gì. Chúc vui vẻ.”

Nó lê bước về nhà. Đường về nhà sao hôm nay lạnh thế? Nó nhìn xuống mặt đường, thấy bóng một người một mình cất bước. Vừa về đến nhà, nó ngả lưng ngay ra giường. Những lời nói ban nãy quây lấy nó. “Mày là người xấu.”, “hợm hĩnh”, “chẳng ai ưa nổi mày”, “chỉ biết nhận mà chẳng bao giờ biết cho”, “mày là người xấu” … “người xấu”…

Nó nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra. Hôm nay là sinh nhật thằng bạn thân của nó. Nó là người đứng ra dẫn đường mọi người đi ăn vì chẳng ai biết nên ăn ở chỗ nào. Dĩ nhiên nó là ngýời nhiệt tình nhất, cả trong lúc ăn. Bất ngờ, món ăn tăng giá nên số tiền phải chi vượt trên dự kiến. Ăn xong, mọi người đi hát karaoke, nó cũng là người nhiệt tình rủ đi nhất. Trong quán, nó hát cũng khá nhiều. Mọi người cũng hát. Nó cùng hát chung với mọi người. Nó hát nhiều nhất. Nó nhảy và múa nữa. Mọi người không ai nhảy và múa. Nó hát rock. Mọi ngýời hát nhạc nhẹ. Ngay cả khi không cầm micro, nó cũng hát. Mọi người không cho nó hát nữa với lí do nó hát nhiều rồi. Nó chấp nhận. Nó đã có kinh nghiệm một lần hát karaoke ở Vũng Tàu, nó cũng bị cấm hát vì như thế này. Nó không giận ai hết mà chỉ ngạc nhiên là nó chỉ hát những bài nó đã bấm chứ nó có giành bài của ai đâu. Mà có phải nó muốn hát một mình đâu nhưng những bài nó hát không ai chịu hát chung. Nó hát mà cũng cảm thấy nản lòng, chỉ hát được nửa bài rồi thôi.

Một người đứng lên mắng nó, nó cãi lại, rồi nó bỏ đi về.

Bây giờ, nó cảm thấy trong lòng nặng nề như có ai đó đang bắt nó mang một quả tạ nặng hơn trăm cân. Nó bắt đầu thấy khó thở. Nó cố gắng cười. Đó là cách nó thường hay làm mỗi khi gặp chuyện buồn. Nó cười được, nhưng hết sức khó khăn. Nó cười thành tiếng, tiếng cười khẩy. Nó thở mạnh. Nó vẫn còn đang cười. Nó thấy choáng váng. Nụ cười héo dần. Nó sụt sùi. Không, nó đã tự hứa rằng sẽ không bao giờ khóc. Nó lấy tay đập vào đầu mình, đập mạnh lắm! Nó đau quá nên vội ôm dầu. Nó bật cười, sao mà giống như trong phim người ta thường hay làm quá!

Nó bắt đầu suy nghĩ về những gì người đó đã nói. Có đúng thật sự nó là người xấu như thế không? Thế mà lâu nay nó không biết. Hay là người đó đã nói sai? Nó bắt đầu hoang mang. Một người bạn của nó nói rằng: “May mắn nhất là nhận thức được bản thân mình là ai, làm gì và như thế nào.”. Nó không có được cái may mắn đó. Đã từ lâu, nó vẫn tự hỏi, mình là ai và vì sao mình có mặt ở đây, mọi người đang nhìn nó bằng ánh mắt như thế nào và nó ra sao trong mắt mọi ngýời. Chẳng lẽ hôm nay nó đã biết sự thật.

Nó chẳng bao giờ nghĩ nhiều về chuyện tiền bạc. Nó không phải là người dư tiền của nhưng nó không bao giờ muốn chuyện tiền bạc ảnh hưởng đến tình cảm. Khi nó có tiền, nó có thể mời tất cả mọi người đi ăn một bữa như một lần khi mới vào học. Khi nó hết tiền thì nó cũng sẵn sàng để một người bạn mời nó ăn. Nó không toan tính rằng người đó đã trả bao nhiêu tiền cho nó hay nó đã tốn bao nhiêu tiền cho bạn bè. Nó không suy nghĩ nhýng nhiều người suy nghĩ. Thời gian nó hết tiền nhiều hơn thời gian nó có tiền nhưng cũng vì có tiền mời bạn bè nên nó lại mau hết tiền, vả lại tiền của nó cũng ít. Nó chỉ nghĩ đơn giản là bạn bè, mời nhau một bữa thì đâu có gì mà phải tính toán. Khi nó có tiền, việc đầu tiên nó nghĩ là mời bạn bè đi ăn. Vậy mà, bây giờ nó phải mang cái tên là “kẻ ăn bám”, “kẻ tính toán”, “kẻ lợi dụng bạn bè”. Thật hay, nó cười khẩy một cái. Có lẽ cũng vì thế mà nó đã mất đi hai người quan trọng nhất đối với nó, thằng bạn thân và cô bạn gái. Bây giờ, chắc chắn nó sẽ phải suy nghĩ thật nghiêm túc về chuyện tiền bạc, tiếp tục như thế này hay thay đổi quan điểm, chuyện nào ra chuyện đó rạch ròi. Nghĩ lại, nó càng thấy tức. “Những thứ anh đã cho có bằng những thứ mà anh nhận không.”. Nó cười khẩy một cái nữa vì có những thứ quý giá hơn cả tiền bạc nó đã cho đi nhưng chẳng bao giờ nó nhận lại được.

Ðiều làm nó đau khổ nhất, bàng hoàng nhất là chuyện bạn bè nó, chẳng đứa nào ưa được nó. Khi nghe được điều đó, nó giận lắm! Nó đã thét lên: “Tất cả mọi người đều ghét tôi mà, ðúng không? Tôi là thế đấy, thất vọng lắm hả?”. Nhưng kỳ thực, ở bên trong, nó đang chịu đựng một nỗi đau vô cùng. Chẳng ai muốn bị mọi người ghét cả. Nhất là đối với nó, một người luôn coi trọng bạn bè, coi bạn bè quý hơn vàng và chẳng bao giờ muốn mọi người ghét mình cả. Nó đã từng trải qua 2 năm 11, 12 kinh hoàng khi bị ít nhất là 1/3 lớp ghét mình cũng vì những lí do như thế này. Và bây giờ, sau 2 năm học đại học, nó nhận ra rằng nó cũng bị ghét bởi những lí do tương tự. Đó là khoe khoang, hợm hĩnh, thích chơi nổi. Nó lại cười. Nó không biết phải giải thích làm sao để mọi người hiểu. Bản tính nó sôi nổi, lại hoạt động Đoàn nên chuyện gì cũng xông xáo và thường múa may quay cuồng. Nó nằm dài trên giường, nhớ lại những phút giây bốc đồng, nó thể hiện mình quá nhiều trước đám đông. Nó bật cười, đám bạn đó gọi nó là Thanh Bạch. Nhưng rồi nó thấy xót xa quá, bọn chúng đang giễu mình đấy. Nó không trách nhưng nó chỉ buồn là mọi người đã không hiểu mình. Và vì thế mọi người đã ghét nó. Chẳng ai ưa nó cả. Nó không muốn như thế, hoàn toàn không muốn chút nào. Có lẽ nó trong mắt mọi người là một người xấu thật sự, một người mà ngay cả bản thân nó cũng rất ghét. Một người ích kỷ, tính toán, thích chơi nổi, thích chỉ đạo, thích khoe khoang.

Nó có phải xấu không? Nó lăn qua lăn lại trên giường, suy nghĩ thật nhiều, băn khoăn về điều đó. Những cái đó là bản chất thật của nó mà nó không nhận ra hay chỉ do mọi người không hiểu nó? Đến cả người yêu nó cũng nói nó xấu. Vậy là nó không tốt rồi. Nó thở dài. Nó chực khóc vì nó đã quá mệt mỏi. Nó đã cố gắng hoà mình vào tập thể, có lúc gạt cả tự ái cá nhân để hoà nhập. Nhưng có lẽ nó không thuộc về lớp này. Nó tự nhiên thấy buồn buồn. Phải thế không? Trước giờ nó đã thuộc về lớp nào đâu. Nó giống như cái đồ chuốt trong hộp bút chì màu, khi cần thì người ta dùng, khi không cần thì người ta cũng chẳng cần giữ gìn làm gì vì thiếu gì những cái đồ chuốt khác.

Nó bỗng nhớ đến lời của má nó: “Con phải suy nghĩ tích cực lên. Đừng buồn nữa!”. Nó cảm thấy tự giam mình trong những suy nghĩ như thế thật mệt mỏi. Nó bắt đầu nghêu ngao bài hát nó vừa sáng tác cách đây vài ngày. Nó tỉnh táo một chút. Nó đứng dậy, bật tivi và háo hức chờ đợi trận banh kế tiếp của World Cup. Rồi mọi chuyện cũng sẽ qua.

—–

LTS: Lẽ ra tôi sẽ viết dài hơn, kỹ hơn và nhiều cảm xúc hơn nhưng càng viết, những cảm xúc lúc nãy dần tan biến đi. Thế là tôi chẳng viết được nhiều. Câu chuyện trên được phóng tác từ một câu chuyện có thật đã diễn ra vào một ngày mới đây. Một số tình tiết và nhân vật đã thay đổi nên mọi người đừng thắc mắc là ai.


-------------------------
Câu nói tuần này: Nhấn vào chữ Phản hồi để comment. Nhấn vào chữ Comment để phản hồi. Làm gì mà bạn thích.









Phù Thuỷ Đầm Lầy's photosXem thêm tại đây.

Không có nhận xét nào:

Tra từ điển



Bản quyền thuộc về Tô Lâm Viễn Khoa, 2006 - 2008.


Khi đăng lại các bài viết tại đây, vui lòng dẫn link hoặc ghi rõ nguồn: TLVK.


Liên hệ: Tô Lâm Viễn Khoa