Thứ Năm, tháng 7 03, 2008

[Archive]Trống rỗng

Ngày hôm nay, mọi người hỏi tôi, vì sao gương mặt tôi lại ủ rũ, buồn buồn. Tôi chỉ đáp lại, không cười: “Không có gì, chuyện vặt.” Nhưng chuyện đó hòan tòan không vặt chút nào.

Tôi cố gắng tự hỏi, mình đã làm cái gì sai, cái gì có lỗi đến nỗi tôi như thế này. Tôi đã sống hết mình vì cái nhóm đó, cố gắng vun đắp cho nó, cố gắng lôi kéo gắn kết mọi người lại với nhau. Tôi còn nhớ lúc nghỉ học, mọi người ai nấy ra về, tôi cố gắng lôi kéo mọi người lại cùng đi ăn trái cây (tôi mời), rồi trong nhóm, mỗi khi có ai giận ai, tôi cũng đều cố gắng dàn xếp hoà thuận. Vậy mà tôi nhận được gì từ cái nhóm đó?

Không gì cả. Đánh cầu lông, thiếu tôi, không ai gọi. Đi uống nước, thiếu tôi, không ai lo. Khi tôi buồn, không ai lại hỏi tôi rằng vì sao tôi buồn. Khi giạn tôi, không ai nói cho tôi biết lí do vì sao. Tôi còn nhớ tôi đã phải chạy xe đi khắp nơi mua đồ ăn để liên hoan, khi trở về thì mọi người đã bỏ về vì đợi lâu bất kể trước đó, mọi người đều đồng ý liên hoan. Tôi hầu như là một người chẳng có tiếng nói gì trong nhóm. Khi nào cần, người ta gọi tôi. Khi không cần, dù tôi có đứng đó, cũng chẳng ai gọi đến.

Tôi sợ cô đơn lắm! Tôi sợ lắm! Trên đời này, tôi ghét nhất là cô đơn. Nhất là cô đơn trong chính cái lớp học của mình. Tôi không muốn là kẻ nay chơi với người này, mai chơi với người khác. Nhưng những người tôi chọn, nếu không ghét tôi thì cũng chơi trò hai mặt với tôi. Là sao? Tại sao? Tại sao tôi xứng đáng bị như vậy?

KC nói rằng, nếu như thế thì cứ bỏ đi vì xung quanh còn nhiều người bạn tốt hơn mà. Tôi hiểu, hiểu rất rõ nhưng trong một lớp, lẽ nào khi đi học tôi chỉ có đi học rồi về. Tôi muốn có một thời học sinh, sinh viên giống như những người bình thường nhất, có một nhóm bạn để chơi chung, để gặp mặt sau khi tốt nghiệp. 12 năm phổ thông của tôi đã kết thúc bằng việc tôi chẳng có một nhóm nào để hội họp mỗi khi rảnh rỗi. Giờ 4 năm SV chẳng lẽ cũng kết thúc như vậy? Tôi biết tôi còn KC, chị Xiang, anh Tùng, Rainyday và rất nhiều những người bạn khác, đáng để tôi trân trọng và yêu quý hơn những người này. Nhưng biết làm sao được, tôi cũng yêu quý nhóm này, tuy không bằng nhưng đã yêu quý thì…


-------------------------
Câu nói tuần này: Nhấn vào chữ Phản hồi để comment. Nhấn vào chữ Comment để phản hồi. Làm gì mà bạn thích.









Phù Thuỷ Đầm Lầy's photosXem thêm tại đây.

Không có nhận xét nào:

Tra từ điển



Bản quyền thuộc về Tô Lâm Viễn Khoa, 2006 - 2008.


Khi đăng lại các bài viết tại đây, vui lòng dẫn link hoặc ghi rõ nguồn: TLVK.


Liên hệ: Tô Lâm Viễn Khoa