Thứ Hai, tháng 6 18, 2007

Ừm, tớ đang buồn


Ừm, tớ đang buồn. Vậy thôi. Hìhì... viết ra cho đỡ vã...
Hôm qua bỏ 2 tiếng ngồi down nhạc và up. Rồi để đó chơi. Chẳng ai nghe cả. Xa rời đám đông?
Muốn vào lại Yoko. Ở đó chỉ có rock và rock fan. Chỉ có âm nhạc là cuộc sống. Thế đó!
Đám đông đang làm gì? Trong cái vỏ ốc, làm sao có thể biết? Trong cái tôi vo tròn, làm sao có thể hay?
Cũng đã lâu rồi, chắc cũng 2 năm hơn, chưa làm được cái gì ra hồn. Hình như thế. Đã 20 tuổi còn lông bông lêu bêu... Chẳng làm được gì. Cho bản thân, cho gia đình, cho xã hội.
Vậy mà vẫn cứ cười, vẫn cứ hể hả, vẫn cứ tự loè mình. AQ là của thời xưa, AK là của ngày nay. Tự huyễn hoặc mình. Tự cho mình cái tự tin "muốn là được" nhưng chẳng bao giờ được cái mình muốn. Ai cũng có lỗi, trừ ta.
Sống thờ ơ. Chẳng ở Mỹ nhưng cũng gọi là Generation ME?
Cũng chỉ luôn là bạn tốt, anh trai tốt. Luôn là thế mà thôi. Có gì đâu. Chỉ vì không có gì, không hợp, không phải dành cho nhau. Lúc nào cũng thế, sau tuần trăng mật sẽ là tuần mật đắng.
Liệu những gì mình tin có còn đúng nữa ko? Hay nó chỉ là cái bánh vẽ tự vẽ nên rồi trầm trồ khen ngợi, cuối cùng thì chẳng hương, chẳng vị?
Lúc buồn, xấu lắm! Mau già nữa... mà sao...
Nghĩ, đời xưa trọng đến chí khí nhưng còn hơn nữa là cái ân tình. Nay, người ta trọng gì?
Có khi, tớ thi rớt, bỏ học, đi làm. Một tháng 4 triệu mấy 5 triệu, có phải sướng hơn ko? Cũng là giáo viên mà sao khác nhau thế?
Cái ác nhất trên đời là miệng đời. Chẳng thế những tình huống bi kịch nhất, chẳng ít thì nhiều cũng là do cái được gọi là "dư luận" hay sang hơn là "công luận". "Dư luận" không cho anh cái quyền được thích 2 cô trong vòng 3 tháng đâu. Hay chỉ đơn giản hơn, anh phải là một hình mẫu. (Sao mình chẳng như cụ Tú, chửi một cái cho hả)
Thế thôi, tối nay buồn chỉ viết đến thế. Ai rảnh thì làm một phát, ghé qua chơi thì xin chào.
-------------------------
Câu nói tuần này: Nhấn vào chữ phản hồi để comment.

2 nhận xét:

Nặc danh nói...

bỏ thời gian doc blog cua cau, to thay toan là chuyen buon, lieu trong cuoc song that sự cua cau ngoai nhung chuyen vu vơ, dau kho vi kg giong ai, roi co don, chan nan, that vong kg con cai gì khác ha? Chang co 1 chut niem vui nao sao? Song chat vat, vat vả và luon dau tranh vì nhung cai mình chang bik hình hài? CÓ cần như day kh?
Buồn vui là chuyen cua cuoc song này! Chang le xung quang cau kg có 1 ai wan tam cau, yeu thuong cau? Hay cau luon mai kiem tìm nhung cai minh kg bik no la gi?
Neu cau kg som nhìn nhan vun dap cho nhung cai tot dep ma cau dang có thì to chac chan la cau se hoi han.
Comment hoi dài nhung to nghi tren doi nay chang ai co don trừ khi ho kg trải lòng mình ra!

Phù Thuỷ Đầm Lầy nói...

Nói thật nhé, không biết bạn đã đọc được bao nhiêu bài blog của mình nhưng mà mình khẳng định, blog của mình chẳng bao giờ toàn là chuyện buồn. Có thể chuyện buồn chiếm đa số nhưng không hoàn toàn.
Vả lại, buồn là thứ cảm xúc dễ dàng chia sẻ và người ta muốn chia sẻ nhất. Vui rất ít khi người ta có thể dễ dàng chia sẻ (nhưng tớ cũng đã cố gắng chia sẻ rất nhiều, 3 buồn thì cũng có 1 vui). Chẳng phải người ta nói "chung vui và chia buồn"?
Cuộc sống của tớ nói chung là rất ổn. Chỉ có những chuyện buồn (mà ai cũng có như cậu nói) mà tớ muốn chia sẻ thôi. Không biết cậu đã gặp tớ ở ngoài chưa (vì cậu dùng ẩn danh nên tớ chẳng biết cậu là ai), thế nhưng nếu gặp tớ ở ngoài, có lẽ cậu sẽ thay đổi suy nghĩ đó. Chẳng qua là những lúc tớ vui, tớ thoải mái, tớ thường chẳng thể ngồi im để viết blog được (nói thẳng ra tớ kém viết làm sao để mọi người thấy vui, cứ nhìn mấy cái blog tớ chia sẻ niềm vui của tớ cho mọi người mà chẳng ai quan tâm í). Nên tớ thường viết về chuyện buồn. Mà chuyện tớ buồn thì buồn ghê lắm cơ, chẳng thể giống người thường (giống người thừơng thì chẳng phải tớ), nên làm mọi người ngộp. Nhưng ai cũng biết, sáng hôm sau, tớ lại cười. Ha ha ha... có lẽ cậu chưa hiểu hết chuyện buồn của tớ đâu...

Tra từ điển



Bản quyền thuộc về Tô Lâm Viễn Khoa, 2006 - 2008.


Khi đăng lại các bài viết tại đây, vui lòng dẫn link hoặc ghi rõ nguồn: TLVK.


Liên hệ: Tô Lâm Viễn Khoa