Thứ Tư, tháng 8 15, 2007

Tự dưng thế...

Nho nhỏ: Trích đăng từ phía blog bạn Thanh:
*Khoa: hơ hơ, ông là đứa bạn trai thân nhất (vừa là thân vừa là duy nhất) của tui áh, kekeke, thấy dzui hem! Chẹp, ông thì tui yên tâm rùi, có bé dzịt kế bên mà. Hãy tự tin vào những giá trị của bản thân mình nhá. Ông có hoài bão, có mơ ước lớn, có tài nữa chỉ là chưa gặp thời thôi, cứ cố lên nhé! Chúc ông gặp nhiều may mắn trong cuộc sống.

-----------------

Tự dưng thấy buồn quá! À, không phải buồn nhưng nó là cái thứ cảm giác mà mình hoàn toàn không thích chút nào.

Có phải người ta vẫn thường nói, khi yêu người ta có thể chia sẻ với nhau mọi chuyện, kể cả vui lẫn buồn, ngay cả những chuyện thầm kín nhất? Và rằng, những người yêu nhau luôn biết cách để người còn lại bớt buồn, vui lên và giải toả được những gánh nặng trong lòng?

Tự dưng mắt lại nhoè. Chẳng hiểu vì sao đang trong giai đoạn vui thế này mà mắt lại bị nhoè, lòng thắt lại. Lại sụt sùi. Lạ, chẳng có chuyện gì nghiêm trọng mà. Chỉ là sự bất lực đi kèm với ganh tị và một chút mâu thuẫn. Có là gì.

Có phải là tệ lắm không khi chỉ có thể nhìn người yêu của mình buồn rầu hoài? Và còn tệ hơn nữa khi người cải thiện được tình hình lại là một người khác, một người giống như thay thế mình, à mà có thể chính mình mới là người thay thế người ta?

Tự dưng thấy giận bản thân mình và nghi ngờ mọi chuyện. Vẫn biết yêu là phải tin tưởng. Và vẫn tin tưởng. Nhưng sao vẫn buồn và nghi ngờ rằng mình chẳng phải là một người yêu tốt, để có thể chăm sóc cho người ta. Đến nỗi, người ta chỉ có thể tìm được sự thoải mái ở một người khác.

Một người yêu tốt là gì? Có phải là người có thể tâm sự, có thể an ủi, có thể động viên người kia trong những lúc buồn chán và bi ai nhất? Có phải là người mà người ta tìm đến mỗi khi gặp chuyện buồn và khi đó, người ta nói rằng, thật thoải mái? Và người không thể làm được hình như không phải là một người yêu tốt?

Tự dưng nhớ đến một câu chuyện đã đọc từ xưa. Chuyện kết rằng, hãy chọn người bạn nghĩ đến lúc buồn hơn là người bạn nghĩ đến lúc vui. Ở bên mình, người ta vui nhưng khi buồn, lại tìm một người khác. Lúc buồn lẫn vui, mình chỉ nghĩ đến một người.

Có một người có thể thay thế mình, mình nên làm gì? Lẽ ra mình nên vui vì ít nhất người ta cũng đã nói được hai chữ thoải mái còn hơn là đi với mình mà khuôn mặt mệt mỏi, chán nản? Lại muốn khóc. Sao dạo này mày yếu đuối thế?

Tự dưng thấy mình khác xưa. Mềm yếu, uỷ mị và kém cỏi. Bên trong lại là một cục đá lạnh băng, chẳng thể chia sẻ với bất kì ai. Hình như tạo hoá đã thay đổi quyết định chăng?

Sẽ phải suy nghĩ thêm. Chẳng thể có một mối quan hệ tốt đẹp nếu vẫn như thế này. Sợ rằng, có gì đó thiếu chín chắn ở đây. Hay rằng, có ai đó vội vàng quá chăng? Cũng có thể vì vắng chủ nhà, mình vọc niêu tôm (hay mọc đuôi tôm)? Nếu là một người khác thì sao? Có lẽ vẫn vậy, vẫn là một sự kém cỏi.

Tự dưng thấy mình đã thay đổi. Sợ rằng sẽ có người nhận ra, trước và sau có sự khác nhau. Chủ quan? Khách quan? Hay là… Có được đã khó, giữ được còn khó hơn.

Lần đầu tiên bị bỏ rơi trên Yahoo… vì một người khác. Nhưng ko dám viết nhiều vì sợ có người buồn.




-------------------------
Câu nói tuần này: Nhấn vào chữ Phản hồi để comment. Nhấn vào chữ Comment để phản hồi. Làm gì mà bạn thích.









Phù Thuỷ Đầm Lầy's photosXem thêm tại đây.

Không có nhận xét nào:

Tra từ điển



Bản quyền thuộc về Tô Lâm Viễn Khoa, 2006 - 2008.


Khi đăng lại các bài viết tại đây, vui lòng dẫn link hoặc ghi rõ nguồn: TLVK.


Liên hệ: Tô Lâm Viễn Khoa