Thứ Năm, tháng 3 15, 2007

[Archive]Câu chuyện cá sấu - phần tiếp theo


Lại kể về câu chuyện của con cá sấu tội nghiệp. Sau khi gặp chuyện, cá sấu lủi thủi một mình bò về đầm lầy, cái đầm lầy tăm tối, u mê nhưng quen thuộc của nó. Cá sấu biết rằng nó không nên quay trở lại đầm lầy nhưng nó không còn chỗ nào để đi. Nó tự hứa với lòng rằng sẽ không bao giờ rời khỏi đầm lầy nữa.

Cá sấu đi suốt từ ngày nay qua ngày khác, cuối cùng cũng đến được nơi nó muốn đến, đầm lầy. Những tưởng rằng, khi gặp lại chốn xưa, cá sấu sẽ cảm thấy sung sướng, hạnh phúc nhưng không… Nó cũng vẫn quay trở lại được với nhịp sống năm xưa khi nó chưa ra đi, thậm chí có phần nhàn hạ, bê tha hơn. Nó thả mình trôi theo dòng nước suốt ngày, rồi lại nằm dài trên bờ phơi ánh nắng. Thỉnh thoảng nó cũng săn được vài con mồi và tự thưởng cho mình một bữa tiệc linh đình. Cuộc sống quay trở lại như xưa nhưng hỡi ôi, cá sấu thì đã không còn như xưa. Cá sấu vẫn buồn, thậm chí còn buồn hơn khi chưa vào đầm lầy. Thân xác con cá sấu thì vẫn đây nhưng tâm hồn thì đã thả trôi về cuộc sống ở phía bên ngoài kia với bao nhiêu rộn ràng, hấp dẫn. Nó không quên được những ngày ở bên ngoài, vất vả nhưng hạnh phúc hơn ở trong đầm lầy. Tiếc thay, người ta đã đẩy nó vào chỗ này.

Cá sấu trở thành một kẻ bê tha của khu đầm lầy. Ban đầu, cá sấu chỉ lười biếng thả mình trôi theo dòng nước, ngước mặt lên trời ngẫm nghĩ về những ngày tháng đã qua, nhớ về những kỷ niệm êm đẹp. Nó tiếc cho quãng thời gian đẹp đẽ đó, nó hối hận vì đã làm mất đi. Nó muốn khóc nhưng lại ngại người ta nói rằng nước mắt cá sấu. Hình bóng cô tiên thì đã nhạt phai lâu nhưng bóng hình cô gái thì vẫn in sâu trong trí óc vốn dĩ bé nhỏ của con cá sấu. Nhưng càng nhớ, càng thương, cá sấu lại càng đau lòng hơn. Dường như trái tim 3 ngăn của nó không thể luân chuyển nổi những tâm sự, những nỗi buồn ngày càng chất chứa của cá sấu.

Rồi nó bắt đầu sinh tật. Cá sấu nằm phơi nắng suốt ngày ở bên bờ suối, tối đến, nó trở thành kẻ phá hoại giấc ngủ. Thỉnh thoảng, nó kêu lên những tiếng kêu ai oán, phá tan giấc điệp của những cư dân của vùng đầm lầy. Nó lang thang bĩ bõm khắp vùng đầm lầy trong đêm khuya, kêu la rồi chọc phá những ai đang ngủ. Một thời gian như thế, một số người cảm thấy bắt đầu chán và ghét nó. Cá sấu chưa bao giờ muốn bị ai ghét nhưng bây giờ, việc người ta ghét nó, nó cũng cảm thấy như không. Đời nó thế là xong, việc chi phải câu nệ lẽ ghét thương. Có người ghét thì cũng có người thương. Vậy ai thương nó? Dĩ nhiên đầu tiên chính là chị cú mèo đêm nào cũng thức cùng nó. Đêm nào, nó cũng cùng chị cú mèo tâm sự về nỗi buồn của nó và chị cú mèo là người hiểu rõ chuyện buồn của nó nhất. Kế đến là những con chim chích, chim sẻ luôn vây xung quanh nó, an ủi làm nó dịu bớt nỗi buồn. Tiếc thay, trong số những con chim đó, chẳng có con chim heo, người bạn thân trước đây của cá sấu, người đã cùng cá sấu lần đầu tiên ra khỏi đầm lầy.

Và bây giờ, nó trở thành một tay bợm nhậu! Nó tụ tập lũ tôm cá, suốt ngày chén chú chén anh, lỡ mà thiếu mỗi thì nó sẵn tiện đớp luôn vài con. Nó vui lắm! Nó như thành một con người khác, suốt ngày bê tha bên chai rượu. Uống rượu vào, nó có thể tự quên mình là con cá sấu xấu xí, có thể mơ ước và được làm những việc mà nó yêu thích. Uống rượu vào, nó vui và có thể tạm quên nỗi buồn. Khi dứt rượu, nó lại ngồi buồn và suy nghĩ vẩn vơ và lại rỉ ra nước mắt dù rằng chẳng ai tin cái thứ nước mắt cá sấu của nó.

Người ta ai cũng ghét nó, cũng chán nản vì nó nhưng có ai hiểu được nỗi lòng của nó, có ai hiểu được những gì trong lòng của nó? Cá sấu buồn lắm, vì chỉ có một mình nó là cá sấu, xung quanh nó chẳng có ai là cá sấu cả. Và vì thế, chẳng ai hiểu được nỗi lòng của một con cá sấu sống một mình trong khu đầm lầy rộng lớn. Nó cô đơn lâu lắm rồi! Nó không có gia đình, nó đã quên mất cảm giác ấm cúng của gia đình từ lâu. Nó lớn lên thiếu thốn tình cảm, bị quăng bỏ trong cái đầm lầy từ thưở còn nhỏ. Nó khao khát tình cảm hơn bất cứ ai khác nhưng cũng sợ hãi trước tình cảm. Nó rụt rè mãi cho đến khi nó được cô tiên dẫn ra ngoài đầm lầy, gặp được người mà nó yêu suốt đời. Cá sấu đã từng ước mơ về một gia đình ấm cúng với những đứa con ngoan ngoãn vây xung quanh Bố Mẹ ruột. Cái cảnh ấy cứ ám ảnh nó mãi vì lần cuối cùng nó sống trong cảnh đó cũng đã lâu lắm rồi, đến nỗi nó không còn nhớ. Cá sấu tưởng rằng nó đã sắp sửa có được thứ mà nó thèm muốn nhất, hạnh phúc gia đình. Nhưng lúc tưởng có tất cả thì nó mất tất cả. Nó mất hết. Con cá sấu từ bỏ bộ cánh diêm dúa của loài người để trở lại với thực tại nó chỉ là một con cá sấu. Lúc đó, nó mới hiểu câu chuyện của một con hà mã già kể cho nó nghe. Con hà mã dù có gắn bờm, sơn lưng lại hay lắp thêm vòi giả thì mọi người vẫn gọi nó là hà mã. Cái thứ hạnh phúc gia đình đó có phải là món hàng xa xỉ với một con cá sấu đó không? Thời gian sẽ trả lời nhưng hiện giờ, câu hỏi đã đang làm con cá sấu đau nhói hàng ngày, hàng giờ.

Người ta vẫn bảo cá sấu thích giả bộ và nói dối. Con cá sấu của chúng ta không hề muốn thế. Trước khi ra khỏi khu đầm lầy, cá sấu được gọi là người thật thà, dễ tin nhất cả bọn. Vậy mà, sau hai năm hơn bôn ba bên ngoài, cá sấu dường như dần thay đổi. Bây giờ, trong người cá sấu nổi lên những mâu thuẫn khó lòng giải quyết. Khi rời xa cô gái, cá sấu đã làm tất cả những gì có thể theo phạm vi hiểu biết hạn hẹp của một con cá sấu. Vậy mà, những gì nó nhận được là một câu nói mà khiến cho cá sấu mỗi lần nhắc đến là chỉ muốn chảy nước mắt và muốn dìm mình xuống nước tự tử, đem da đi thuộc: “Cá sấu cứ thay đổi đi, sau này sẽ có người khác đến với cá sấu. Với tôi, như thế là quá muộn. Cho dù có thay đổi bản thân cũng không thể làm gì được.” Liệu cá sấu có nên tin vào những gì nó đã nghe? Nếu nó vẫn giữ tính thật thà, tin vào những lời nói ấy thì rõ ràng, nó chỉ còn một con đường là thả luôn. Đời nó thế là hết! Vậy nó thay đổi làm gì, nó sống tốt để làm gì? Nó sống tốt, là một người tốt thì người yêu nó cũng không quay trở lại, cũng không thèm để ý đến. Nó chỉ cần một người đánh giá nó thôi, nó không cần ai hết. Người yêu nó không chấp nhận nó thì những người khác có xá gì đến nó. Người khác đến với nó? Con cá sấu phì cười. Đến với nó nhưng liệu có khả năng xuyên qua lớp da thô dày, cứng ráp của nó để đến với trái tim của nó hay không? Xưa nay chỉ có một người làm được thôi. Và nó cũng không muốn cho ai đụng đến nơi cao quý đó. Câu nói của cô gái ấy, nếu nó tin, sẽ là một vết dao đâm xuyên tim nó, là sự phỉ báng, sỉ nhục vào tình yêu của nó (dù rằng nó đáng để phải chịu như vậy). Làm sao nó có thể yêu được một ai khác khi nó chỉ yêu một người duy nhất thôi. Đó không phải là first love nhưng nó muốn đó là last love của nó. Tin vào câu nói ấy, có khác gì nó giãm hãm mình trong hố sâu thất vọng, chán chường, mất hết động cơ sống và trở thành một con cá sấu tầm thường giống như những con cá sấu ở Đầm Sen “để làm trò lạm mắt thứ đồ chơi”.

Cá sấu đang dần dần mất đi sự tự tôn cần có. Nó chán nản và thất vọng quá rồi. Tình yêu trong nó vẫn tràn đầy nhưng kể từ khi nó nghe xong câu nói ấy, nó như đang bơi như một chiếc tàu ngầm. Lúc thì trồi lên, khi thì sụt xuống, thất thường. Nó sống như bản năng của một con cá sấu. Nó được làm những gì nó thích, được nói những gì nó muốn, giống như sự giải thoát nhưng nó không có điểm dừng. Nó chẳng còn gì để bấu víu vào nữa. Giờ đây chỉ một chấn động nhẹ cũng có thể làm nó suy sụp hoàn toàn. Cá sấu cô đơn lắm! Nó khóc nhiều lắm nhưng chẳng ai muốn tin nó cả. Nó không còn ai để mà bấu víu vào nữa. Nó hoàn toàn đơn độc. Nó chẳng còn ai, cá sấu chẳng còn ai, tôi cũng chẳng còn ai! Nhiều đêm, nó mơ thấy nó được trở về những ngày như lúc xưa, hạnh phúc trong tình yêu nó đã chọn và nó lẩm bẩm trong đêm: “Ước gì không bao giờ tỉnh dậy!!!” (to be continued…)

Tags: chiasẻ, cásấu, kểchuyện | Edit Tags
Wednesday February 1, 2006 - 01:11am (ICT) Edit | Delete | Permanent Link | 0 Comments


-------------------------
Câu nói tuần này: Không có gì là không thể.

Không có nhận xét nào:

Tra từ điển



Bản quyền thuộc về Tô Lâm Viễn Khoa, 2006 - 2008.


Khi đăng lại các bài viết tại đây, vui lòng dẫn link hoặc ghi rõ nguồn: TLVK.


Liên hệ: Tô Lâm Viễn Khoa