Thứ Tư, tháng 3 28, 2007

[Archive]Thư chưa dám gửi...


Đêm Vũng Tàu, lang thang trên bãi biển.

Bỗng nhiên thấy nhớ em vô cùng. Trăng đêm nay sáng và đẹp lắm! Nhưng giá như có em ở bên cạnh anh lúc này.

Biển Vũng Tàu trong xanh và đẹp thật! Chẳng trách em rất thích đi Vũng Tàu và luôn mong anh sẽ chở em ra Vũng Tàu chơi. Anh đã hứa nhưng anh chưa kịp thực hiện được lời hứa ấy thì chúng ta đã chia xa.

Đêm ấy, trăng sáng lắm! Và trăng rất đẹp! Trăng tròn. Anh ngồi bên bờ biển, ngước lên nhìn ông trăng, tự hỏi lòng mình tại sao chỉ có một mình trong một đêm như thế này. Em thường bảo anh không biết trăng tròn là gì vì anh ở TP, chỉ thấy mỗi nhà với nhà. Còn em, em có khung cửa sổ ở nhà mà nơi đó, em có thể ngắm trăng mỗi đêm và em thích khung cửa ấy vô cùng. Anh ước gì anh được ngồi cạnh bên em, bên khung cửa ấy, cùng ngắm trăng đêm nay.

Trăng tròn và sáng lắm! Anh ngắm trăng mà tưởng như đang ngắm em. Em cũng đẹp như trăng! Em cũng sáng như trăng! Bầu trời chỉ có trăng, xung quanh đều là một màu đen cũng giống như anh, anh chỉ thấy mỗi em, còn lại những gì xung quanh đều trở nên vô nghĩa. Em cũng như trăng, mang thứ ánh sáng diệu kỳ của mình, che lấp hết những gì gần đó, ngăn không cho những thứ ánh sáng khác lọt vào mắt anh mà chỉ muốn chiếm trọn tầm nhìn của anh. Anh ngồi đó, thẩn thơ với những suy nghĩ, mong muốn có em bên cạnh đó, để anh nói cho em nghe những điều anh đang nghĩ.

Giữa biển đêm như thế, anh cảm thấy cô đơn vô cùng. Anh cũng như trăng, ở lẻ loi một mình trên trời. Những đám mây nếu có cũng chỉ lướt qua như ngọn gió phù du. Nhìn những chiếc xe đạp đôi chạy lướt qua, anh tự nhủ mình không được ghen tị nhưng anh vẫn cảm thấy xót xa. Giá như, anh quan tâm em hơn, anh yêu thương em nhiều hơn và anh đừng làm em buồn thì giờ đây, anh đâu phải chịu cảnh đơn côi như thế này. Anh cố quên em, làm tất cả để quên em nhưng anh cũng như con sóng trong đêm kia, cứ quẩn quanh trong cái tối tăm của biển cả.

Anh nhớ em quay quắt! Anh biết là anh cần có em. Anh biết là anh không thể thiếu em. Nhưng tiếc thay, thực tế là anh đã không còn em. Em bây giờ, cách xa anh, như ông trăng và mặt trời, có thể cùng xuất hiện một lúc nhưng chỉ là trong giây lát và cũng chẳng thể ở cạnh nhau. Cái thời kỳ của nhật thực đã qua, bây giờ là những ngày dài xa cách.

Anh sẽ vẫn phải tiếp tục quên em, vẫn phải tiếp tục chiến đấu với nỗi đau. Và càng lúc anh càng thấy mịt mù. Anh mệt mỏi rất nhiều, bao nhiêu thứ để phải đối diện mà anh không có em ở cạnh, nói với anh rằng hãy cố gắng lên, ngồi bên cạnh anh những lúc anh cần. Nhưng em đã ở rất xa anh. Em đã xa anh lắm, xa lắm, xa đến nỗi anh không biết làm sao để có thể bình thường hoá mọi chuyện. Buồn thật!

K.P.: Lang thang trên Internet, vô tình gặp được bức thư cũng được, giới thiệu cho mọi người đọc chơi.

Tags: tâmsự, thư, tìnhyêu, buồn | Edit Tags
Friday April 14, 2006 - 10:56pm (ICT) Edit | Delete | Permanent Link | 1 Comment


-------------------------
Câu nói tuần này: Không có gì là không thể.

Không có nhận xét nào:

Tra từ điển



Bản quyền thuộc về Tô Lâm Viễn Khoa, 2006 - 2008.


Khi đăng lại các bài viết tại đây, vui lòng dẫn link hoặc ghi rõ nguồn: TLVK.


Liên hệ: Tô Lâm Viễn Khoa