Thứ Tư, tháng 3 28, 2007

[Archive]Oh, my love!!!


Có ai nói sôcôla có thể chữa được bệnh nhỉ? Nếu có như thế thì xin hãy cho tôi một miếng sôcôla, biết đâu nó có thể chữa được căn bệnh tự ti trong tình yêu của tôi.

Tôi muốn là một người đàn ông bản lĩnh, mạnh mẽ trong tình yêu nhưng khi đối mặt với tình yêu, tôi lại cảm thấy sao yếu đuối và nhu nhược quá! Thật đáng xấu hổ!

Lần thứ hai thất tình, tôi cảm giác mình đang đi lại con đường cũ. Dù rằng tôi đã cố gắng suy nghĩ theo những hướng tích cực nhất có thể, thường xuyên xốc tinh thần lên, cố gắng tin tưởng và duy trì ngọn lửa tình yêu nhưng ngày càng tôi càng thấy ánh sáng cuối đường tắt dần. Vẫn biết rằng, ánh sáng sẽ không bao giờ tắt nếu mình không tắt nó nhưng tôi vẫn loay hoay mãi với những suy nghĩ tiêu cực thể hiện sự yếu đuối và tự ti.

Tôi muốn bỏ hết tất cả. Tôi muốn buông xuôi, muốn đi vào cõi thanh tịnh. Tôi không tự tử nhưng tôi không thể sống như thế này. Cuộc đời mỗi ngày qua mất dần ý nghĩa đối với tôi. Không còn ai để tôi chia sẻ tâm sự, không còn ai lo lắng cho tôi, không còn ai để tôi phải phấn đấu vì người đó. Tôi học tốt để làm gì, người đó cũng đâu quay lại, tôi làm việc Đoàn tốt để làm gì, người đó cũng đâu quay lại, tôi sống tốt để làm gì, người đó cũng đâu quay lại. Vậy thì tôi phải làm sao? Tôi chán nản, muốn bỏ đi hết tất cả, muốn quậy phá, muốn đập nát một cái gì đó, muốn sống theo bản năng, muốn làm một vụ thật lớn, muốn thả mình. Nhưng tôi không có đủ can đảm để làm… Và dĩ nhiên đó chỉ dừng ở mức suy nghĩ mà thôi.

Tôi bị đau tay, tôi nói với nhiều người nhưng chẳng ai hỏi han hay thậm chí cằn nhằn tôi là hay quậy phá, không biết lo cho mình. Tôi thi rớt, tôi nói cho mọi người biết, nhưng chẳng ai an ủi hay thậm chí la mắng tôi rằng không lo học hành. Tôi đi xem lễ hội, tôi nhìn xung quanh, chẳng có ai muốn cùng tôi ngắm cảnh lễ hội cả. Tôi nhớ em lắm! Tôi mong em từng giờ, từng ngày. Tôi mong muốn mỗi ngày được chở em đi học dù rằng từ nhà em đến trường chỉ cách năm phút. Tôi mong muốn mỗi ngày được ngồi bên cạnh em, cùng chia sẻ cho nhau tất cả những chuyện vui buồn hằng ngày. Em sẽ hỏi tôi đã đi đâu, đã làm những gì, đã gặp ai. Tôi mong muốn được cùng em vượt qua những giai đoạn khó khăn nhất và cùng em trải qua những giây phút nhất của cuộc đời. Tôi mong muốn được quan tâm đến em, được gặp em và hỏi em rằng: “Tối qua mấy giờ đi ngủ?”, được chăm sóc em mỗi khi em bệnh, được giúp đỡ em mỗi khi em cần. Tôi mong muốn rằng em sẽ ở bên cạnh tôi mãi mãi, hai đứa mình luôn yêu thương nhau, luôn hướng về nhau dù có ở xa nhau. Tôi sẽ gọi điện thoại cho em, tôi sẽ hẹn em lên mạng, tôi sẽ nói chuyện một cách thoải mái. Tôi sẽ viết cho em những lá thư tình bằng tay nếu em thích thế (dù rằng chữ tôi xấu lắm!), tôi sẽ mua cho em tất cả những gì em thích cho dù tôi có phải nghèo suốt cả đời, tôi sẽ làm tất cả mọi điều em muốn chỉ để em hiểu rằng tôi yêu em và tôi sẵn sàng tặng cả cuộc đời tôi cho em.

Em chắc không bao giờ đọc được những lời này vì em chẳng bao giờ còn quan tâm đến tôi nữa. Vì em bảo rằng quan tâm đến tôi, em chẳng được gì cả. Tôi hiểu đó là lỗi của tôi và tôi không thể trách em vì điều đó. Chỉ có các bạn đọc được những dòng này. Tôi muốn nói với cả thế giới này, tôi yêu em và tôi xin lỗi em vì tất cả những gì tôi đã khiến em thất vọng. Tôi cám ơn em đã mang đến cho tôi những niềm vui, niềm hạnh phúc tuyệt vời. Tôi yêu em và tình yêu ấy sẽ luôn thay đổi, mỗi ngày mỗi tăng. Tôi sẽ tiếp tục. Tôi sẽ sống và tiếp tục con đường tìm lại tình yêu của em. Ngày tôi kết thúc sẽ là ngày tôi thành công. Ngày tôi quên em sẽ là ngày tôi chết. Tôi yêu em.

Tags: tâmsự, buồn, yếnly, tìnhyêu | Edit Tags
Monday February 13, 2006 - 11:18pm (ICT) Edit | Delete | Permanent Link | 2 Comments


-------------------------
Câu nói tuần này: Không có gì là không thể.

Không có nhận xét nào:

Tra từ điển



Bản quyền thuộc về Tô Lâm Viễn Khoa, 2006 - 2008.


Khi đăng lại các bài viết tại đây, vui lòng dẫn link hoặc ghi rõ nguồn: TLVK.


Liên hệ: Tô Lâm Viễn Khoa