Thứ Bảy, tháng 4 21, 2007

[Archive]Lặng lẽ và dữ dội


Lặng lẽ...
Tôi thường có những phút giây lặng lẽ. Chạy xe một mình, khuôn mặt chẳng bao giờ cười. Khi đi chung với mọi người, đôi lúc tôi tự tách mình ra, ngồi ở một góc phòng, suy nghĩ về nhiều chuyện. Những lúc ấy tôi như đang sống trong một thế giới khác, một thế giới chỉ có tôi với những cuộc hành trình chạy theo những dòng suy nghĩ miên man. Nó cuốn tôi theo những câu chuyện đã xảy ra, những con người tôi đã gặp, những tình cảm tôi đã nếm trải nhưng nó chưa bao giờ cuốn tôi về lại thực tại. Tôi chìm ngập trong những suy nghĩ đó, gương mặt nặng nề hơn, những nếp nhăn xuất hiện, tóc bạc thêm vài cọng. Lúc đó, tôi là một con người khác, một người cô đơn, một người chỉ biết mỗi mình, người mà không ai có thể chạm đến được. Tôi là con nhím.
Dữ dội...
Khi tôi hoà mình vào công tác Đoàn hoặc khi tôi hát, đó là lúc tôi dữ dội nhất. Lúc đó, tôi lại là một con người khác, con người của lửa. Tôi bốc đồng, tôi la hét, tôi năng nổ, tôi giận dỗi, tôi yêu thương. Tôi có thể làm mọi thứ vào lúc đó. Bản chất của tôi bộc lộ dần qua những công tác tôi làm, những bài rock tôi hát. Đặc biệt là rock. Rock mạnh mẽ, rock dữ dội, rock khát khao. Tôi hoà vào rock và tận hưởng những giây phút đó. Khi đó tôi cũng phiêu nhưng khác với lúc tôi đang lặng lẽ, bây giờ, tôi phiêu với những tình cảm hiện tại, những con người xung quanh tôi và với những câu chuyện trước mắt tôi. Tôi muốn nhảy lên, cống hiến hết tất cả những gì mình đang có, để đổi lại một điều còn lớn hơn: đam mê.
Tags: | Edit Tags

Monday September 4, 2006 - 10:53pm (ICT) Edit | Delete


-------------------------
Câu nói tuần này: Nhấn vào chữ phản hồi để comment.

Không có nhận xét nào:

Tra từ điển



Bản quyền thuộc về Tô Lâm Viễn Khoa, 2006 - 2008.


Khi đăng lại các bài viết tại đây, vui lòng dẫn link hoặc ghi rõ nguồn: TLVK.


Liên hệ: Tô Lâm Viễn Khoa