Thứ Bảy, tháng 4 21, 2007

Một cuộc đối thoại


Hai gã trai ngồi đối diện nhau. Một người ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đùi, cặp kính ngay ngắn trên sống mũi. Người kia gập người cúi mặt, hai tay ôm đầu, cặp kính cầm hờ trên tay.

Người đầu tiên lên tiếng:

- Tại sao anh lại trở nên nông nỗi như thế này? Chuyện có đáng để phải làm như vậy đâu. Chúng ta là đàn ông mà, phải là người mạnh mẽ chứ. Lẽ nào chỉ mỗi chuyện như thế mà làm anh đau khổ thế sao?

Gã trai kia trả lời:

- Anh không hiểu chuyện này. Nó chỉ là giọt nước làm tràn ly. Tôi đã gánh chịu nhiều đau khổ rồi, tại sao bây giờ còn bắt tôi vào tình cảnh này nữa?

- Nhưng có phải muốn gì là được nấy đâu. Hãy nhớ lại đi, khi vừa chia tay bạn gái, chính anh cũng đã nghĩ rằng sẽ không thể quên được cô ta và không quen ai khác. Vậy mà bây giờ anh đã không còn nhớ nữa và cũng đã có một đối tượng mới rồi. Tin tôi đi, rồi anh cũng sẽ quên người này thôi.

- Sao anh lại có thể nói vô tình như thế? Tôi không biết ngày mai ra sao, tôi chỉ biết rằng bây giờ tôi chỉ nghĩ về mỗi người ấy. Nhưng tôi buồn không phải vì không đạt được điều mong muốn mà tôi buồn vì sự kém cỏi của bản thân.

Người đầu tiên sửa lại gọng kính:

- Sao lại kém cỏi? Kém cỏi chỗ nào? Chẳng phải anh đã cố gắng làm hết công việc được giao rồi hay sao? Anh có bỏ bê công việc không? Anh có gian dối không? Chẳng lẽ chỉ vì một sơ suất nhỏ mà anh lại mất tự tin đến nỗi không nhận thức được giá trị của mình sao?

- Tôi đã cố gắng hết sức rồi. Nhưng mà mọi việc không như tôi trông đợi. Chỉ vì tôi đã quá hậu đậu, đểnh đoảng, nhút nhát và yếu đuối. Tôi gần như chẳng làm được việc gì ra hồn cả. Chỉ quẩn quanh xung quanh đó.

- Mất đồ là chuyện nhỏ, mất tự tin mới là chuyện lớn. Mà tự tin thì người đàn ông nào cũng phải cần. Anh như thế, thảo nào người ta không cần anh, không quan tâm đến anh.

- Tôi nào có muốn vậy. Nhưng tôi không thể tìm ra được mình có thể dựa vào đâu để tự tin. Chức vụ chỉ là cái hư danh. Thực lực tôi cũng không có nhiều lắm. Tiền bạc cũng không. Tính tình dở dở ương ương.

Người đầu tiên bắt đầu nghiêm mặt, đẩy gọng kính lần nữa.

- Anh chẳng bao giờ nhận ra giá trị của mình. Tôi hiểu rất rõ anh. Anh tốt hơn những gì anh nghĩ đấy!

- Tốt à? Nếu tôi tốt thì tôi đã giữ được nhiều thứ rồi. Tôi đã mất quá nhiều chỉ vì tôi thôi. Tôi không giữ được Mẹ, không giữ được bạn thân, không giữ được người yêu chỉ vì tôi quá xấu xa! Xấu xa và ích kỷ. Tôi có muốn vậy đâu. Mọi người bảo tôi là người giả dối, đóng kịch, là kẻ ăn bám, kẻ cứng đầu. Đó là người tốt à? Nếu tốt thì người ta đâu có ghét tôi?

- Sao anh chẳng hiểu gì cả thế? Sao anh cứ vo tròn cái tôi mãi thế? Anh cứ sống mãi với những suy nghĩ ấy, bao giờ anh mới khá lên nổi? Không những trái tim anh không thông minh mà cả bộ óc anh cũng không thông minh nữa.

- Ừ, chắc là thế rồi. Tôi không biết mình đang làm gì và ở đây vì cái gì nữa.

- Đừng suy nghĩ như thế! Hãy nghĩ tích cực đi. Nghĩ về tương lai, nghĩ về những chuyện vui đấy.

Vừa nói, người đầu tiên đứng dậy, bước về phía người còn lại, chìa tay ra vỗ vai. "Cong", bất ngờ, người ấy nhận ra rằng giữa hai người đang có một tấm gương./.

P.S: also visit http://blog.360.yahoo.com/blog-3ZqGKfcldKrYIGAb41lnp9i.kppi?p=446

Tags: tâmsự, kểchuyện | Edit Tags

Tuesday July 25, 2006 - 01:08am (ICT) Edit | Delete


-------------------------
Câu nói tuần này: Nhấn vào chữ phản hồi để comment.

Không có nhận xét nào:

Tra từ điển



Bản quyền thuộc về Tô Lâm Viễn Khoa, 2006 - 2008.


Khi đăng lại các bài viết tại đây, vui lòng dẫn link hoặc ghi rõ nguồn: TLVK.


Liên hệ: Tô Lâm Viễn Khoa