Thứ Hai, tháng 4 02, 2007

Vẫn cứ buồn...

Mất cặp. Toàn bộ hồ sơ về học trò, giáo án, quà tặng của học trò, tất cả hồ sơ các Chi đoàn gửi trong thời gian 1 tháng gần nhất, tất cả tiền bán lịch đều đi tong. Không biết nó đã đi đâu. Đã lục tung khắp cả nhà. Không thấy đâu cả. Có ai thấy nó không?
Nói cho bạn biết. Bạn chỉ ừ hử và buông vài câu "mất thì thôi, làm lại". Ừm, mất thì thôi, thì làm lại. Cứ cho là như vậy đi. Chẳng biết từ bao giờ, không còn muốn tranh cãi với ai làm gì. Người ta nói đúng, nói sai gì cũng vậy. Chẳng muốn cãi nhau làm gì. Lại không la lối đòi hỏi sự quan tâm của người khác. Nghĩ cũng đúng, mất đồ là lỗi mình chứ chẳng phải lỗi của người khác, buồn là buồn mình chứ có phải là người khác buồn đâu. Tại sao lại phải bắt người khác phải "chia buồn"? Tại sao lại phải bắt người ta quan tâm mình? Vì mình có quan tâm ai đâu.
Mình thật chẳng là người biết quan tâm người khác. Hình như mình là người xấu. Hồi đi dạy ở HHT, mỗi ngày chạy ngang qua Cầu Bông, mình đều nhìn thấy một cụ già mặc chiếc áo mưa ngồi ở dốc cầu cùng cái nón lá. Hình như cụ ấy qua đêm ở trên cầu luôn hay sao ấy. Vậy mà mình chẳng bao giờ dừng lại để hỏi thăm hay đơn giản hơn là bỏ một cái gì đó vào trong cái nón ấy. Rồi bạn bè, chẳng có ai cảm nhận được mình quan tâm người ta. Bạn cũng vậy thôi.
Giá như cái gì cũng có thể "mất thì làm lại".

-------------------------
Câu nói tuần này: Không có gì là không thể.

Không có nhận xét nào:

Tra từ điển



Bản quyền thuộc về Tô Lâm Viễn Khoa, 2006 - 2008.


Khi đăng lại các bài viết tại đây, vui lòng dẫn link hoặc ghi rõ nguồn: TLVK.


Liên hệ: Tô Lâm Viễn Khoa