Thứ Năm, tháng 4 05, 2007

[Thơ]Đêm tình yêu - Đêm Xuân Diệu

Ngẫm lại, người ta ví Xuân Diệu như "ông Tây xồng xộc đi vào thơ ca Việt Nam" (Thi nhân Việt Nam) cũng chẳng sai. Lại còn cả ông hoàng của thơ tình, cũng chẳng có gì là quá đáng! Lần đầu tiên cái "ta" trở thành cái "tôi" mạnh mẽ thế này. Đam mê... khát khao. "Thơ mới" sẽ chẳng mới nếu không có Thế Lữ xây nền và Xuân Diệu xây nhà. Bùm vài bài thể hiện đúng cái chất "mới" của Xuân Diệu và có những câu thơ quen thuộc với mọi người mà ai cũng nhớ (và đồng cảm với bạn Mèo trong một đêm của thơ tình). Những câu thơ in đậm là những câu bạn K yêu mến. Hi vọng mọi người có ai đó sẽ đồng cảm được.

Tương tư chiều

Bữa nay lạnh, mặt trời đi ngủ sớm,
Anh nhớ em, em hỡi! Anh nhớ em.
Không gì buồn bằng những buổi chiều êm.
Mà ánh sáng đều hoà cùng bóng tối.
Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối:
Vài miếng đêm u uất lẩn trong cành:
Mây theo chim về dãy núi xa xanh
Từng đoàn lớp nhịp nhàng và lặng lẽ
Không gian xám tưởng sắp tan thành lệ

Thôi hết rồi! Còn chi nữa đâu em!
Thôi hết rồi, gió gác với trăng thềm,
Với sương lá rụng trên đầu gần gũi,
Thôi đã hết hờn ghen và giận dỗi,
(Ðược giận hờn nhau! Sung sướng bao nhiêu).
- Anh một mình, nghe tất cả buổi chiều
Vào chậm chậm ở trong hồn hiu quạnh.

Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh.
Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi!
Anh nhớ anh của ngày tháng xa khơi
Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời.
Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm.

Anh Đã Giết Em


Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh
Từ đây anh không được yêu em ở trong sự thật
Một cái gì đã qua, một cái gì đã mất
Ta nhìn nhau, bốn mắt biết làm sao ?
Ôi ! Em mến yêu ! Em vẫn là người anh yêu mến nhất.
Cho đến bây giờ ruột anh vẫn thắt
Tim anh vẫn đập như vấp thời gian,

Nhớ bao nhiêu yêu mến nồng nàn,
Nhớ đoạn đời hai ta rạng rỡ
Nhớ trời đất em cho anh mở
Nhớ
Muôn thưở thần tiên
Ôi ! Xa em, anh rơi vào vực không cùng
Đời anh không em, lạnh lùng tê buốt
Nhưng còn anh, còn em, mà đôi ta đã khác
Ta: hai người xa lạ - phải đâu ta !
Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh
Anh vẫn ước được em tha thứ
Anh vẫn yêu em như thưở ban đầu
Thế mà tại sao ta vẫn xa nhau ?
Tại em cố chấp
Tại anh đã mất
Con đường đi tới trái tim em
Anh đã giết em rồi, anh vẫn ngày đêm yêu mến
Em đã giết anh rồi, em vứt xác anh đâu ?

Giục Giã

(Gửi tặng những ai còn đang phân vân - KP)

Mau với chứ, vội vàng lên với chứ,
Em, em ơi, tình non đã già rồi;
Con chim hồng, trái tim nhỏ của tôi,
Mau với chứ ! Thời gian không đứng đợi.

Tình thổi gió, màu yêu lên phấp phới
Nhưng đôi ngày, tình mới đã thành xưa,
Nắng mọc chưa tin, hoa mọc không ngờ,
Tình yêu đến, tình yêu đi ai biết !
Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt:
Những vườn xưa, nay đoạn tuyệt dấu hài
Gấp đi em , anh rất sợ ngày mai;
Đời trôi chảy, lòng ta không vĩnh viễn.

Vừa xịch gối chăn, mộng vàng tan biến;
Dung nhan xê động, sắc đẹp tan tành.
Vàng son đương lộng lẫy buổi chiều xanh,
Quay mặt lại: cả lầu chiều đã vỡ
Vì chút mây đi, theo làn vút gió.
Biết thế nào mà chậm rãi, em ơi ?
Sớm nay, sương xê xích cả chân trời,
Giục hồng nhạn thiên di về cõi bắc.
Ai nói trước lòng anh không phản trắc,
Mà lòng em, sao lại chắc trơ trơ ?
-- Hái một mùa hoa lá thuở măng tơ,
Đốt muôn nến sánh mặt trời chói lọi;

Thà một phút huy hoàng rồi chợt tối,
Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm.
Em vui đi, răng nở ánh trăng rằm,
Anh hút nhụy của mỗi giờ tình tự.
Mau với chứ ! Vội vàng lên với chứ !
Em, em ơi ! Tình non sắp già rồi...

Mời Yêu

(Gửi tặng những ai đang chờ yêu - KP)
Ngày trong lắm, lá êm, hoa đẹp quá,
Nhan sắc ơi, cây cỏ chói đầy sao;
Tháng giêng cười, không e lệ chút nào,
Bằng trăm cánh của bướm chim rối rắm.

Ai có biết mùa xuân lên nặng lắm
Trên cành hồng và trong những trái tim ?
Nghe điệu lòng hưởng ứng với ca chim,
Tôi tự thấy lạc loài trong nắng mớị
Mở miệng vàng...và hãy nói yêu tôị..
Dù chỉ là trong một phút mà thôị..

Đã bao lúc màu hoa đem nhớ tới,
Biết nhớ ai, đành chỉ nhớ xa xôị
Lời ái ân ngừng lại ở trên môi,
Mặc ánh sáng tha hồ reo trên nộị
Năm nay lại vương bồi hồi gió sợị
Năm nay hương dây lại tới bồi hồị
Một trời mơ đang cầu nguyện trong tôi,
Chờ một tiếng để bừng lên hạnh phúc.

Mở miệng vàng...và hãy nói yêu tôi,
Dù chỉ là trong một phút mà thôi !...

Cần chi biết ngày mai hay bữa trước ?
Gần hôm nay thì yêu dấu là nên.
Tôi ưng đùa, người hãy cợt thản nhiên :
Ta tưởng tượng một tình duyên mới nụ
Người được nói, tôi được nghe là đủ
Thực càng hay, mà giả dối lại saỏ
Gặp nhau đây, ai biết tự thời nào;
Xa nhau nữa, ai đoán ngày tái hội !

Mở miệng vàng, và hãy nói yêu tôi,
Dù chỉ là trong một phút mà thôị..

Hỡi nhan sắc , ngại ngùng chi không nói,
Cho trời thêm xanh, cho cảnh càng xinh,
Cho dư âm vang động của lời tình
Làm êm ấm đôi ngày xuân trống trảị

Tôi lắng đợi ! Nhịp lòng tôi đứng lại !
Tôi cần tin ! Tôi khao khát được nhầm !
Cho tôi mơ một ảo tưởng thâm trầm,
Và mặc kệ, nếu đó là dối trá !

Mở miệng vàng ! và hãy nói yêu tôi !
Dù chỉ là trong một phút mà thôi !


Nằm đêm anh cứ thương em
Rơi nghiêng nước mắt một bên gối nằm.
Thế này cho hết trăm năm
Đến muốn năm vẫn âm thầm thương em.

Và Cây Đời Mãi Mãi Xanh Tươi

(Một bài hay hiếm hoi của Xuân Diệu sau 1945)

Mọi lý thuyết đều màu xám, và cây đời vĩnh viễn xanh tươi
Vĩnh viễn chim ca, vĩnh viễn nắng cười ;
Vĩnh viễn anh yêu em như yêu sự thật
Và cây đời mãi mãi xanh tươi :

Mãi mãi em ơi
Cây đời trĩu trái,
Gió trong lá mùa thu rồi trở lại
Rì rào đôi ta tình ái muôn đời

Trong mắt đen em mãi mãi ánh trời
Ngời qua một sợi tóc mày rủ trán;
Mãi mãi môi em nhụy đời vô hạn
Và cây đời, ôi xán lạn xanh tươi .
-------------------------

Ôi, yêu vội, sống vội có là sai? Đi theo tình yêu có là sai? Có phải bi kịch là người đa tình sẽ chẳng tìm ra bến đỗ không? Sợ quá... chỗ nào để bước chân bay nhảy chồn chân ngồi nghỉ đây?

-------------------------

Hình như em thích thơ phải không? Anh vẫn nhớ và vẫn muốn nghe em. Em không giống anh, không thích thơ Xuân Diệu. Em thích nói về sóng, về biển và về sự mênh mang. Em đọc thơ, anh im lặng ngưng đọng, rót vào tai từng lời ngọt của em. Anh nghe có sóng, có biển bên anh. Và anh nắm tay em đi trên cát. Nhưng thế rồi, ta chẳng được như thế. Chưa bao giờ và sẽ không bao giờ. Vì thơ em không còn dành cho anh.

-------------------------
Câu nói tuần này: Không có gì là không thể.

Không có nhận xét nào:

Tra từ điển



Bản quyền thuộc về Tô Lâm Viễn Khoa, 2006 - 2008.


Khi đăng lại các bài viết tại đây, vui lòng dẫn link hoặc ghi rõ nguồn: TLVK.


Liên hệ: Tô Lâm Viễn Khoa