Thứ Ba, tháng 4 03, 2007

Con hư

Got headache. Ko muốn làm gì hết. Chán nản quá! Đã 50 tuổi rồi mà, sao còn vậy nữa? Sao lại cứ phải tranh cãi nhau chỉ vì những chuyện cỏn con.
Giờ mình thờ ơ đến lạ. Ai cãi nhau thì cãi, mình ngồi giải đố. Lúc trước thì còn ngồi thu lu một góc, nhỏ hơn nữa thì khóc hoảng sợ. Giờ thì bình thản. Như một chuyện hàng ngày.
Cả xóm biết chuyện hết rồi. Cãi nhau to quá mà! Chẳng ai nhường ai. Chắc ít người nào phải chịu cảnh như thế này. Từ năm này sang năm khác, từ khi biết đó là gì...
Biết thế đã đi lên trường. Cãi nhau để làm gì nhỉ? Giờ không khóc được, mới đau đớn. Chắc là mọi người không tưởng tượng được đâu. Ừm, có khi bé từ chối mình vì lí do đó cũng đúng. Đau quá mà!
Giờ làm gì đây? Chạy xuống can ngăn hả? Skhoẻ đã yếu rồi mà sao vẫn còn cãi nhau làm gì? Sợ rằng sẽ ngã xuống. Nhưng mà biết làm gì bây giờ? Từ trước đến giờ, mình chẳng bao giờ muốn dính vào những việc này. Nhưng sao...
Đáng lẽ mình nên là một người con ngoan, phải an ủi, khuyên Bố Mẹ đừng cãi nhau. Phải là thế từ cách đây hơn 12 năm trước rồi. Nhưng mình không làm thế. Giờ cũng không làm. Chẳng ai hiểu được đâu.
Có thể ngày mai mình bỏ nhà đi chăng? Giá mà có thể mang theo cái PC cùng ADSL. Mình chỉ cần nó. Điên thật rồi! "Tâm cao khí ngạo" để làm gì cơ chứ. Rồi sau này sẽ như vậy sao? Bé à, bé quyết định sáng suốt đấy!
Sợ quá! Khôi ngồi im lặng. Sợ nó giống mình. Thờ ơ giống mình sao? Nó cũng chẳng nói gì, chỉ quan tâm tới chuyện cãi nhau làm sao ăn cơm để đi học. Mình cũng vậy, chỉ muốn đi khỏi cái nhà này.

Ba Ngọn Nến Lung Linh
Sáng tác: Ngọc Lễ - Thể hiện: Ngọc Lễ


-------------------------
Câu nói tuần này: Không có gì là không thể.

Không có nhận xét nào:

Tra từ điển



Bản quyền thuộc về Tô Lâm Viễn Khoa, 2006 - 2008.


Khi đăng lại các bài viết tại đây, vui lòng dẫn link hoặc ghi rõ nguồn: TLVK.


Liên hệ: Tô Lâm Viễn Khoa