Thứ Năm, tháng 2 15, 2007

[Archive]Lòng ngổn ngang trăm mối


Tình hình là trong lòng ngổn ngang nhiều tâm trạng. Cảm giác bất an. Không có gì chắc chắn hết.
Có 2 điều khiến mình bận lòng: sống không thành thật và kém giao tiếp. Thế nhưng mình lại bàn quan như thể đó không phải là chuyện của mình. Mình vốn thế, làm sao để thay đổi?

Mỗi ngày gần bé, cũng vui lắm nhưng sao chẳng thể kiếm được tự tin trước bé? Gần bé, mình chỉ là thằng khùng, nhí nhố và kém cỏi. Không bằng người ta, "người đàn ông 100 điểm", người có thể làm bé vui, người có thể rủ bé đi một cách dễ dàng, người mà bé có thể tâm sự được nhiều thứ, người giao tiếp tốt hơn mình, người ngồi sau lưng bé trong phòng thi như luôn động viên tinh thần cho bé, người mà bé có thể gọi điện thoại để hỏi thăm mỗi khi gặp người đó không vui, người mà bé gọi là anh và xưng em, người mà bé rủ đi chơi mỗi khi bé buồn, người mà bé đã khẽ khàng nép vào vòng tay, người mà bé đã gần như rơi nước mắt khi phải chia tay, người đàn ông mà ai cũng thích. Mình thì sao? Mình chỉ nói ra những lời vô nghĩa, lôi kéo bé đi vào những cuộc ăn chơi, làm phiền bé vào lúc lẽ ra bé nghỉ ngơi chuẩn bị thi, bỏ rơi bé lúc bé không làm bài được, nhắn những tin nhắn vô nghĩa vào lúc nửa đêm, than thở với bé về mọi chuyện của mình, cằn nhằn bé suốt ngày, cư xử thô lỗ trước mặt bé, dốt nát đến mức phải nhờ bé chỉ bài (bé thì lại nhờ người ta chỉ bài). Chưa một lần bé tâm sự với mình chuyện j ngoài chuyện liên quan đến người đó, chưa bao giờ bé gọi điện hỏi thăm mình mỗi khi mình buồn, chưa bao giờ bé gọi mình là anh, chưa bao giờ bé buồn mà bé lại rủ mình đi lòng vòng, chưa bao giờ bé cho mình cảm giác mình là quan trọng đối với bé...

Trong cuộc đời, có những lúc như thế này, ngồi thở dài, lòng quặn vì xót xa. Ngôi sao đâu thuộc về bóng đêm, chỉ mắt người vô tâm không thấy. Chẳng biết bé có phải vô tâm hay là vì mình chưa đủ thành ý. Nhưng mà mỗi ngày qua, mình lại càng cảm thấy đuối sức. Người kia không làm gì cả nhưng mình cũng cảm nhận được sức mạnh của người ta. Sự lạnh lùng, cái mà mình luôn thiếu, đang thắng thế. "Người ta không ngó ngàng đến bé, bé buồn lắm phải không? Còn anh không ở cạnh bé, bé vẫn cười đúng không? Chỉ có anh là buồn vì không được gặp bé." Không có người ta đi cùng, bé trông thật buồn. Ngồi cạnh bé, chẳng biết làm thế nào để bé vui. "Anh nhìn bé cau có, ủ dột mà xót xa trong lòng. Phải chi có người đó bên cạnh để an ủi bé, anh sẽ tránh ra cho 2 người. Anh chỉ nói lảm nhảm, chẳng thể làm bé cảm thấy khá lên được." Người kia không xuất hiện nhưng cũng đủ làm anh mệt mỏi. Rồi có người sẽ nói: mệt mỏi thì thôi đừng tiếp tục nữa. Anh cũng không biết vì sao anh lại tiếp tục nữa. Vì anh cần bé chăng?
Mỗi ngày phải gồng mình lên, chịu đựng. Vì cái gì cơ chứ? Chẳng phải nói là chỉ làm những gì mình thích? Thế mà phải cắn răng mà chịu. Chẳng biết phải làm gì. Chẳng lẽ từ bỏ người bạn thân của mình? Hay là chối bỏ tình yêu? Bé chưa lựa chọn nhưng đã biết bé sẽ chọn ai. Vẫn luôn động viên rằng, dù thế nào cũng không bỏ cuộc nhưng người ta đã thắng tuyệt đối đến thế (không làm gì nhiều mà vẫn thắng), mình còn làm được gì?

Mình chẳng biết cách nào để quan tâm người khác. Mình không biết cách quan tâm người khác. Ai đi với mình, rồi cũng sẽ thất vọng. Gieo vào đầu những suy nghĩ đó, chẳng vui vẻ gì nhưng đó là nhận thức giá trị bản thân. Bạn bè, ai cũng thấy điều đó, tại sao mình phải chối bỏ nó? Vì mình chẳng bao giờ thể hiện mình quan tâm người ta nên cũng ít người quan tâm mình.
Đổ lỗi cho ai? Cho cái tuổi thơ chẳng có lấy một người bạn? Cho cái gia đình mà chẳng phải là gia đình của mình? Cho cái tính thờ ơ? Hay là cho những người vô tâm kia, chẳng hiểu mình? Chẳng có ai có lỗi, chỉ tại vì mình sinh ra đã thế.
------
Tags: tâmsự, ngổnngang, tìnhyêu, bégiang, buồn | Edit Tags
Tuesday January 9, 2007 - 10:59pm (ICT) Edit | Delete | Permanent Link | 1 Comment


-------------------------
Câu nói tuần này: Không có gì là không thể.

Không có nhận xét nào:

Tra từ điển



Bản quyền thuộc về Tô Lâm Viễn Khoa, 2006 - 2008.


Khi đăng lại các bài viết tại đây, vui lòng dẫn link hoặc ghi rõ nguồn: TLVK.


Liên hệ: Tô Lâm Viễn Khoa