Thứ Bảy, tháng 2 17, 2007

Ngày mùng 1

Hôm ni là mùng 1 Tết. Ngủ 1 lèo đến 9h sáng dậy thì đã bắt đầu chương trình chúc Tết thường niên. Tiếp đến là vào nhà bà ngoại chúc Tết. Lì xì hơi hẻo nhưng thôi, ko seo, miễn là dzui dzẻ! Chiều lại đi chơi tùm lum tùm la với mọi người, thấy cũng thoải mái (mỗi tội xài gần hết tiền chơi Tết, năm nay phải trả nợ nhiều nên ko dám tiêu pha)
Có hai câu chuyện đầu năm rất hay nhưng có lẽ chỉ nên kể về 1 cái, cái còn lại save vào draft, qua Tết sẽ kể.

Ngày hôm nay được chứng kiến 2 phong cách đón Tết khác nhau và lắng nghe 2 tiếng đàn khác nhau. 2h sáng mùng 1, sau khi cúng kiếng xong, một nhóm thanh niên trong hẻm tụ tập lại để ăn mừng năm mới. Dĩ nhiên là có rượu, mồi và cả tiếng đàn. Bạn K ngồi trên lầu, im lặng nghe tiếng đàn guitar thùng trong đêm khuya và nghe lại những ca khúc vang bóng một thời. Nói là thanh niên chứ thực ra nhiều người đã bước qua tuổi trung niên, từ một thời thanh niên xung phong. Những bài họ hát là những ca khúc mang nhiệt huyết, tình yêu của tuổi trẻ, của một thời xây dựng đất nước, của những đêm không ngủ "lửa bập bùng soi sáng, đồng đội truyền hơi ấm". Khi tiếng đàn guitar vang lên cũng là lúc mọi người hoà nhau tiếng hát, khiến cho đêm dù đã khuya những vẫn rộn tiếng cười và không khí nhộn nhịp ngày xuân.

Vào nhà bà ngoại, các bác, các chú cũng chơi đàn. Nhưng lần này là một cây guitar điệnnhững bài vọng cổ, đờn ca tài tử mang đậm màu sắc Nam bộ, đồng bằng sông Cửu Long. Tiếng đàn guitar điện khác với guitar thùng (người ta thường gọi là unplug) nên tạo ra những sắc thái âm nhạc khác nhau. Nhạc ở đây là những ca khúc mang phong cách trữ tình, thắm đượm tình yêu quê hương, xứ sở, lời ca thì mộc mạc như những con người Nam Bộ hiền lành chất phác, khiến ngày đầu xuân thêm đằm thắm và đượm nghĩa tình.


Hai tiếng đàn, hai phong cách, hai khung cảnh khác nhau nhưng có lắng nghe hết cả 2 tiếng đàn mới thấy được hết cái phong vị của ngày Tết Việt Nam, vừa có cái rộn ràng, vừa có cái đằm thắm. Những người ngồi đó, người đàn người hát lẫn người nghe, dù hay hoặc dở cũng đều nhiệt tình, hoà vang cùng câu hát. Ẩn sâu bên trong đó là cái tình, cái nghĩa vốn là truyền thống quý báu của dân tộc qua bao đời. Sau tiếng đàn, tiếng hát là những ly rượu ân tình và còn hơn nữa là những cái bắt tay, vỗ vai, ôm nhau thắm thiết. Âu đó cũng là cái nét đặc trưng của người Việt Nam, cần được gìn giữ và phát huy hơn nữa.

-------------------------
Câu nói tuần này: Không có gì là không thể.

Không có nhận xét nào:

Tra từ điển



Bản quyền thuộc về Tô Lâm Viễn Khoa, 2006 - 2008.


Khi đăng lại các bài viết tại đây, vui lòng dẫn link hoặc ghi rõ nguồn: TLVK.


Liên hệ: Tô Lâm Viễn Khoa