Thứ Năm, tháng 2 15, 2007

[Archive]Tức cha chả là tức!


Tức cha chả là tức! magnify
Hôm nay là ngày thi môn cuối cùng, vậy mà bao nhiêu chuyện xảy ra. Tức cha chả là tức! Làm mình chẳng có được cái cảm giác thảnh thơi của việc kết thúc một kỳ thi gian khổ.

1. Trước hết là nói về kỳ thi đi. Không phải là lần đầu thi 9 môn một học kỳ (hồi cấp 3 thi tổng cộng 13 môn/HK), thậm chí là 9 môn trong 3 tuần không thể gọi là nhiều. Vậy mà sao kì thi này đuối quá! Học như điên . Qua môn nào là mừng môn đó. Để kể sơ sơ ra đã thi bao nhiêu môn: Lịch sử Vật lý, Giáo học pháp, Quang HP2, Đo lường đánh giá kết quả học tập, Giáo dục học, Vô tuyến điện, Chủ nghĩa xã hội khoa học, Phương trình Vật lý Toán, Cơ lý thuyết (có 2 môn thi trước là Thể dục và Thí nghiệm Quang điện) Chẹp, nhìn chung thì kì thi này kết quả cũng tốt. Đúng như người ta nói, năm 3 học nặng mà thi điểm cao. Lần này hi vọng là cao điểm nhất trong tất cả các năm học. Dù gì cũng đã cố gắng hết sức mình, phía trước là chặng đường ăn chơi sa đoạ... he he...

2. Hôm nay gặp lại Ly. Ừm, bất ngờ khi nhận được tin nhắn của Ly hẹn đi uống nước. Cũng lo lắng không biết có chuyện gì hay không. Rất mừng là không. Hai đứa đã có thể nói chuyện với nhau một cách thẳng thắn và nhẹ nhàng. Mình biết thêm về cuộc sống hiện tại của Ly. Ly có mập lên một tí, nhưng vẫn vậy, có nét cuốn hút người khác. Tính tình vẫn thế, là một người không thích sự thay đổi, cái ăn nói cũng chẳng đổi khác. Chỉ có khác là Ly vẫn còn gặp nhiều khó khăn. Ly cũng biết chuyện của mình và bé Giang. Cũng chỉ cười. Thế là xong. Hic, mất 2 tiếng quý báu để ôn bài trước khi thi môn cuối. Thôi kệ, coi như mọi việc cũng đã qua! Sóng yên biển lặng.

3. Lại nói về bé Giang. Hnay bé về quê nên xách theo một cái balô to đùng. Giời ạ, mình thiệt là dở! Bé chủ động ngồi cạnh mình trên cầu thang, vậy mà mình cũng chỉ nói được có một câu "Lát nữa, Khoa chở Duyên ra bến xe nhe!" rùi bị bé từ chối ("Thôi khỏi, để Lụa chở, ai chở cũng vậy mà!") 5' trôi qua, mình chỉ cắm cúi vào tài liệu, bé bỏ đi chỗ khác ngồi . Hic... Ai dè thi xong, mình lon ton chạy qua phòng của bé (2 đứa thi khác phòng), định sẽ xách balô giúp bé và đề nghị lần nữa thì đã thấy người ta đeo balô của bé. Tiu nghỉu ! Tự nhiên thấy ghen tị. Mình cũng có chuẩn bị một món quà cho bé mang về quê nên dặn bé đợi mình một tí, xách xe đi lấy (vì lúc trưa thi gấp quá nên không kịp chuẩn bị). Quay về thì bé đã đi mất tiêu. Lát sau, lại phát hiện ra là người ta chở bé ra bến xe. Buồn không thể tả nổi! Vào hát karaoke mà mún đập cái máy lun. Đã vậy, còn ghét lây sang cả người ta, giận vì người ta lại cứ xen vào phá bài hát của mình (mọi khi đâu có sân si dữ vậy). Hát karaoke xong, ra ngoài, phát hiện ra điện thoại mất sóng lúc ở trong phòng, ra ngoài lại thì tin nhắn dồn dập tới. Bé đang ngồi trên xe đò, gửi 2 tin nhắn cho mình, than mệt tùm lum, vậy mà không biết, không kịp trả lời. Hic hic... tối về nạp card, gọi cho bé được 1 phút thì cái điện thoại hết sóng mà bé cũng bận rộn không thể nghe tiếp. Chán ghê chưa!

4. Lại nói về buổi thi ngày hôm nay, một chuyện quan trọng... à không nghiêm trọng đã xảy ra. Tình hình là lúc mới làm bài thi được khoảng 60ph thì thình lình tiếng chuông báo cháy vang lên khắp toà nhà 11 tầng khu C trường ĐHSP. CHời ạ, đang lúc căng thẳng nhất mà lại chuông reo. Cháy à? Nghe tiếng chân người rầm rập, tiếng vòi nước xịt tùm lum, tiếng còi hú to quá chời như muốn lôi người ta đi di tản. Vậy mà... hai thầy giám thị vẫn cứ cười cười và thản nhiên bình luận, cứ như đám cháy đang ở chỗ nào khác chứ không phải là phòng C203, ngay dưới chân các thầy 2 tầng lầu (403). Theo kiến thức sơ đẳng về kỹ năng sống của mình, chỉ cần nghe tiếng chuông báo cháy là tất cả phải lập tức rời khỏi toà nhà, nhất là khi đám cháy xảy ra ở tầng dưới thì mọi người phải chạy lên phía trên, bất kể cháy lớn hay cháy nhỏ. Thế mà với tinh thần PCCC cao độ, mọi người vẫn tin tưởng vào lực lượng cứu hoả nên vẫn bình chân như vại, ngồi làm bài. Lâu lâu lại có tiếng càu nhàu vì tiếng ồn. Mình thì cứ mong các thầy bảo đi di tản ngay như hồi động đất để khỏi phải làm bài tiếp (đang bí). Chời ạ, suýt nữa mọi người có món cá sấu nướng mọi rùi đấy! May chỉ là cháy nhỏ, người ta dập tắt ngay sau 10ph. Hoảng thật!

5. Qua blog TaLaWho? thì bị NHHP than phiền rằng không chịu đọc nhiều mà cứ nói lung tung. Hic, đúng thật! Dạo này bận rộn thi cử mà vẫn bon chen nên nhiều ý kiến viết ra dở ẹc, thậm chí là thiếu suy nghĩ và kiến thức nghiêm trọng. Phải như lúc trước thì sẽ không nói nhiều, đặc biệt là về Kinh tế chính trị (người không có duyên với tiền bạc). Bon chen thế, bị la là đáng! Thế nên, bi giờ lại phải đọc thêm một mớ sách nữa. Chẹp chẹp...

Ngày trôi qua như thế thật nhiều chuyện biến động. Dù sao hôm nay cũng có nhiều chuyện vui:
- Có được 4 vé đi coi Đi tìm ẩn số, ngày mai sẽ đi với Kiều Chinh và Minh Thanh.
- Bạn Miên rất khoái nhìn mình cười. Mỗi lần mình cười là bạn Miên lại cười theo.
- Mình có một đứa em gái rất tuyệt vời là bé Hồng. Iu bé nhiều lắm!
- Mình có những người bạn rất tốt là Kiều Chinh, Minh Thanh, Diễm...
- Mình đã giới thiệu cho học trò mình một cuốn sách rất hay và nó cũng rất thích cuốn sách đó.
- Má Tâm và bạn Minh Thanh sắp kết nạp Đảng.
- Thi xong.
...
Hì hì... chuyện dzui thì nhiều lắm nhưng ko mún kể nhiều! Chúc mọi người một ngày dzui. Đón chờ blog 360 --> một bài viết về blog.
Tags: tâmsự, giận, buồn, vui, thicử, bégiang, pinky, yếnly, pccc, kỹ năngsống | Edit Tags
Saturday January 20, 2007 - 01:11am (ICT) Edit | Delete | Permanent Link | 4 Comments


-------------------------
Câu nói tuần này: Không có gì là không thể.

Không có nhận xét nào:

Tra từ điển



Bản quyền thuộc về Tô Lâm Viễn Khoa, 2006 - 2008.


Khi đăng lại các bài viết tại đây, vui lòng dẫn link hoặc ghi rõ nguồn: TLVK.


Liên hệ: Tô Lâm Viễn Khoa