Thứ Tư, tháng 2 28, 2007

3 ngày thực tập

Thật là... 2 hôm trước không có việc gì làm ở nhà thì lại chẳng muốn viết gì. Hôm nay thì phải làm xong ít nhất là 3 cái giáo án thì lại muốn viết cái gì đó.

Thế là xong 3 ngày thực tập. Chủ nhiệm lớp 12. Một lớp 12 rất ngoan, so với mặt bằng chung của môt trường bán công. 3 ngày là đủ để nắm sơ tình hình lớp, làm quen một số học sinh, nhận diện một vài gương mặt cá biệt. Lớp ngoan, tham gia phong trào tốt nhưng học yếu, kể cả cán sự lớp.
Cô hướng dẫn hiền, tận tâm, nhiệt tình và có chuyên môn vững. Cô hướng dẫn khá kỹ nhưng đồng thời cũng yêu cầu mình phát huy tính sáng tạo, năng động và làm việc độc lập. Làm việc với cô, nếu tích cực, chắc chắn sẽ thu được những kết quả tốt.
Đã phải cố gắng làm quen với công việc của một giáo viên chủ nhiệm. Công việc khá nặng mà cũng khá nhẹ. Sẽ là nhẹ nếu chỉ đơn giản là một tiết sinh hoạt chủ nhiệm sáng thứ 2. Nhưng là nặng nếu mỗi sáng đều vào dò bài đầu giờ cùng học sinh; sau mỗi giờ chơi, cuối giờ, lại chạy lên lớp để xem học sinh có xuống sân hết không, có xả rác không, có quên lau bảng ko; gặp gỡ các thầy cô bộ môn, giám thị, theo dõi sổ đầu bài, sổ giám thị liên tục để kịp thời xử lý. Sắp tới sẽ là phụ đạo, gặp phụ huynh rồi hỗ trợ lớp tham gia các phong trào. Công việc nặng thật!

Là một giáo sinh thực tập, cũng cảm nhận được phần nào sự nặng nhọc của một giáo viên. Rất nhiều thứ mà giáo viên phải làm, gần như phải đầu tư cả công sức lẫn tình cảm vào đó. Nhưng mà vui và hạnh phúc. Đó là thứ cảm giác khi đi trên sân trường, đứng trên cầu thang, có những đứa học trò kính cẩn cúi đầu chào. Đó là thứ cảm giác khi thấy em học sinh thường vắng mặt hôm nay đã đi học trở lại. Đó là thứ cảm giác khi thấy các em học sinh đoàn kết với nhau, nhắc nhở nhau giữ gìn vệ sinh lớp. Đó là thứ cảm giác khi nhìn các em học sinh chăm chú làm bài dù rằng sức các em không đủ để làm nhưng các em vẫn nhiệt tình học. Đó cũng là thứ cảm giác khi được gọi là "THẦY".

... Nhưng chẳng hiểu vì sao hôm nay buồn buồn. Đột nhiên thế. Giống như ông trời đang nắng chợt đổ cơn mưa rào rồi lại tạnh ngay. Cơn mưa lạnh. Và dù nhanh nhưng cũng đủ nó gợi lên cái da diết thường thấy của những cơn mưa. Hôm nay mệt thật! Và muốn có một ai đó để tâm sự. Không có ai hết. Những người muốn nghe nhưng mình không muốn nói vì chắc chắn rằng sẽ chỉ mang lại những cái lắc đầu, im lặng hay những câu "thế là xong rồi". Những người mình muốn nói, mình lại sợ sẽ làm người ta phiền. Ừm, người ta cũng đã có đủ thứ việc để phải lo. Người ta cũng phải thực tập như mình, thời gian đâu để mà nghĩ lung tung đến người khác.

Bạn bảo: "Không cần phải thúc ép nó là của mình. Hạnh phúc tự đi theo mình, chứ không phải mình chiếm giữ hạnh phúc." Mình hiểu nhưng sao vẫn thấy sợ. Sợ rằng nếu mình để mọi thứ bình thường, chắc chắn người ta sẽ trôi đi, người ta sẽ quên mất mình là ai, người ta sẽ không còn có thể là của mình. Sợi dây quá mỏng manh mà chỉ một sự hờ hững cũng dễ làm nó đứt. Mình mong manh như là làn gió, nếu không thổi liên tục, chắc gì người ta đã nhớ mình khi xung quanh người ta là quạt máy, máy lạnh?

Cũng vẫn là nỗi buồn phiền của một tấm lòng không được đáp lại. Cũng vẫn thế. Hình tượng cũng thế. Huỵch toẹt cũng thế. Đời vẫn thế.

Bỗng sợ... mình vẫn thế này... 1 năm... 2 năm... 5 năm... 10 năm... cả đời????

-------------------------
Câu nói tuần này: Không có gì là không thể.

Không có nhận xét nào:

Tra từ điển



Bản quyền thuộc về Tô Lâm Viễn Khoa, 2006 - 2008.


Khi đăng lại các bài viết tại đây, vui lòng dẫn link hoặc ghi rõ nguồn: TLVK.


Liên hệ: Tô Lâm Viễn Khoa